Ly Hôn Vào Những Năm 80, Thủ Trưởng Yêu Phải Một Kẻ Thiếu Đạo Đức Như Tôi

Chương 4

Khổng Như Anh kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy cô, liếc nhìn phía sau đầu cô rồi nhắc nhở: “Đừng giận mà, sau đầu cậu có vết thương, cẩn thận làm rách miệng vết thương đấy.”

Nói xong, cô ấy nhìn Từ Yến Phi rồi mỉm cười dịu dàng:

“Không sao đâu, trẻ con nghịch ngợm chút thôi mà.”

“Cô ta muốn làm con bỏng chết! Vậy mà mẹ lại giúp một người ngoài, không chịu giúp con...”

Nước mắt trong mắt Từ Yến Phi dâng trào, con bé gào khóc, vừa khóc vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lồm cồm bò dậy từ dưới đất rồi lao về phía Khổng Như Anh.

“Con cứ đánh! Con cứ đánh đấy! Con đánh chết cô ta!”

Lê Thư An cười lạnh, đúng lúc lắm.

Cô buông tay Khổng Như Anh ra, tóm lấy tóc của Từ Yến Phi, giữ chặt nó lại, sau đó vung tay tát thật mạnh.

“Bốp!” Một cái tát.

“Bốp!” Lại một cái nữa.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Hết cái này đến cái khác, gương mặt non nớt của Từ Yến Phi sưng lên rõ rệt. Nó đau đến mức tru tréo hét lên.

“Lê Thư An! Mẹ dám đánh con? Con sẽ nói với mẹ nuôi, sẽ nói với ba, để bọn họ đánh chết mẹ!”

“A! Đau quá! Đau chết mất! Mau dừng tay lại!”

“Lê Thư An, mẹ tàn nhẫn quá!”

Từ Yến Phi khóc lóc thảm thiết.

Cô lại giơ tay định đánh tiếp thì thấy Khổng Như Anh đang sững sờ, muốn nói gì đó nhưng lại im lặng khi nhìn thấy nỗi hận ngập tràn trong mắt cô.

Ánh mắt Lê Thư An lạnh như băng, dần dần đỏ lên. Nghĩ đến việc cô đã nuôi nấng con bé này suốt mấy chục năm, dốc hết lòng dạ với nó. Dù có là một tảng đá thì ủ lâu cũng phải ấm, vậy mà nó vẫn có thể độc ác đến mức hạ độc gϊếŧ cô!

Nó có thể ra tay tàn nhẫn, vậy thì Lê Thư An cô càng có thể!

Hệ thống trong đầu Lê Thư An hét lên hoảng loạn:

[Ký chủ! Cô phải tha thứ cho con bé! Nó chỉ mới bảy tuổi thôi mà...]

Lê Thư An khẽ nhổ một bãi nước bọt.

“Bảy tuổi thì sao? Sao có thể tha cho nó được!”

Hệ thống như muốn khóc: [Cô, cô, cô...]

Bỗng nhiên, một giọng nói kinh hãi vang lên.

“Lê Thư An, cô đang làm cái gì đấy?”

Cô ngước lên, chạm mắt với Dương Kiều, ánh nhìn của hai người giao nhau trong không trung.

Từ Yến Phi như nhìn thấy cứu tinh, vừa khóc lóc thảm thiết vừa tố cáo: “Mẹ nuôi cứu con! Lê Thư An muốn đánh chết con...”

“Bảo bối đừng sợ, mẹ nuôi đến rồi.”

Dương Kiều vừa cười vừa trấn an con bé, vội vàng bước nhanh về phía hai người.

Lê Thư An vẫn nắm chặt tóc Từ Yến Phi, không hề buông tay, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ diễn trò mẹ con tình thâm.

Dương Kiều không thể kéo Từ Yến Phi ra, sắc mặt đầy tức giận, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ độc ác, nhưng lại không thể công khai bộc lộ cơn giận của mình.