“Chị Lý, đây là lần đầu tiên em làm món mì lạnh này kể từ khi đến Bắc Kinh, chị cũng là người đầu tiên được nếm thử. Không cần phải nói nhiều, nếu món này được bán ở chợ đêm, chắc chắn sẽ đắt khách.”
Lý Phương gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Nếu chị muốn mua công thức độc quyền của món mì lạnh này, giá là 150,000 tệ. Sau khi bán cho chị, em sẽ không bán cho ai khác nữa.”
“150,000?!” Lý Phương kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng con số này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô.
150,000 tệ? Cả năm bán mì cô còn chưa kiếm được số tiền đó!
Bạch Dư bình tĩnh uống một ngụm nước. Cô đã tìm hiểu kỹ về giá cả ở Bắc Kinh, nơi đây chi phí ăn ở sinh hoạt ít nhất cũng tốn 7,000 - 8,000 tệ một tháng, còn mức lương trung bình đã hơn 10,000 tệ.
Món mì lạnh mới lạ này mà tung ra thị trường, kiếm được 150,000 tệ trong một năm hoàn toàn không thành vấn đề.
Quan trọng là đối phương có dám đầu tư hay không.
"Chị Lý, giá này tuy hơi cao, nhưng em đảm bảo, chị có thể thu hồi vốn trong vòng một năm!"
Nhìn bát nước mì trong vắt trước mặt, Lý Phương vẫn còn do dự: "Nhưng mà..."
Bạch Dư nói đúng lúc: "Vậy còn một cách khác. Nếu chị không mua độc quyền, em sẽ bán công thức này cho nhiều người khác. Đến lúc đó, khắp phố đều bán mì lạnh, ai muốn kiếm tiền thì phải dựa vào bản lĩnh của mình."
Lý Phương hỏi: "Vậy giá cho lựa chọn này là bao nhiêu?"
Bạch Dư giơ tám ngón tay.
Lý Phương không biết mình đang cảm thấy gì lúc này. Mức giá này cũng nằm trong dự đoán của cô, nhưng bỏ ra 80,000 tệ chỉ để mua công thức mì lạnh, có đáng không?
Đối với cô, 80,000 tệ không phải số tiền nhỏ. Nếu mua công thức này, trong nửa năm tới cô phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Hơn nữa, nếu bỏ số tiền lớn ra nhưng mì lạnh lại không bán được, chẳng phải cô sẽ lỗ nặng sao?
Bạch Dư biết cô đang lưỡng lự, liền nói: "Chị Lý, chị cứ về suy nghĩ kỹ, không cần phải vội."
---
"Chào cả nhà yêu của Kem! Hôm nay chúng ta sẽ đến một khu phố ẩm thực ở Bắc Kinh. Có fan nhắn riêng cho tôi nói ở đây có một quán hàng rong mới mở siêu ngon, hôm nay Tiểu Ngọc Mễ sẽ thay các bạn nếm thử trước!"
Một food reviewer tên Tiểu Ngọc Mễ giơ chiếc điện thoại gắn giá đỡ, vừa đi vừa tìm quán ăn mà fan đã nhắn tin giới thiệu.
Khu phố ẩm thực đông nghịt người qua lại, cô bị dẫm lên chân mấy lần, nụ cười trên mặt cũng có phần cứng đờ.
Tiểu Ngọc Mễ làm blogger review quán ăn hơn một năm nay. Nếu không phải vì có hợp tác với các chủ quán, cô cũng chẳng muốn đến những nơi thế này để ăn.
Trời nóng như đổ lửa, ngồi ăn giữa không gian ngoài trời thế này chỉ khiến người ta mồ hôi nhễ nhại.
[Chỗ này thực sự có món ngon sao? Đừng nói là anti-fan cố ý troll nhé?]
[Đây là khu phố ẩm thực gần nhà tôi, đi một lần rồi, chẳng có gì đặc sắc cả.]
[Thật sự có món ngon mà! Tôi là người gửi tin nhắn đó đây, có một chị chủ xinh đẹp làm bánh kẹp siêu đỉnh!]
[Bánh kẹp? Tôi vừa sinh em bé, dạo này ăn không ngon, thật sự ngon lắm sao?]
Tiểu Ngọc Mễ đi vòng vèo một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy quầy bánh kẹp ở góc đường.
Dù quầy hàng có thiết kế chung của khu chợ nhưng lại có rất nhiều người xếp hàng.
"Xem ra là quán này rồi, mọi người nhìn xem, hàng dài ghê luôn! Các bạn yêu, chúng ta lại xem thử nào!"
Xếp hàng mất bảy phút, cuối cùng cũng đến lượt cô.
"Chủ quán, đây là bánh kẹp phải không? Cho tôi một phần."
Vì một chiếc bánh mà tốn công chờ đợi thế này, nếu ăn không ngon, cô nhất định sẽ thẳng tay chê bai!
