Bạn Trai Của Nhân Vật Chính Thụ Trong Học Viện Quý Tộc

Chương 5

Những bóng người lục tục dạng chân ra.

Tiếng cười cợt vang không dứt.

Lời của Vidy vừa dứt, bỗng nghe thấy một giọng nói khá lạnh lùng, chủ nhân của giọng nói dường như đang xác nhận điều gì, âm sắc trong trẻo rõ ràng: “Là cậu đã... đập vào đầu Lâm Nghiên, lại còn nhốt tôi trong nhà kho sao?”

Giọng nói này như băng tuyết thình lình giáng xuống tai Vidy, cọ xát màng nhĩ hắn. Vidy thậm chí còn run lên, chưa kịp lên tiếng, đột nhiên thấy Lâm Nghiên vẫn cúi đầu từ nãy đến giờ ngẩng lên, nhìn thẳng vào hắn.

Tóc đen mắt đen, đuôi mắt vương sắc đỏ, lạnh nhạt mà xa cách.

Vidy sững sờ nhìn Lâm Nghiên, những lời ác độc sắp thốt ra bị ép nuốt xuống, hắn cố nén cảm xúc kỳ lạ đang trào lên, hiếm khi thẳng lưng, gào lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Là tôi thì sao?”

Gió lặng đi đôi chút, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.

Vidy tìm lại giọng điệu ngông cuồng, vừa định lên tiếng, đầu gối đột nhiên khuỵu xuống. Hắn theo bản năng vùng vẫy, nhưng tóc đã bị ai đó mạnh mẽ túm chặt, bắp chân bị đè xuống, sợi xích eo hoa hồng quấn lấy cổ tay hắn, siết vào cổ hắn.

Hắn bị ép ngẩng đầu, cơn chóng mặt dữ dội khiến hắn chỉ có thể trông thấy một đường viền khuôn mặt sắc nét.

“Vọng tưởng? Dùng từ đó?” Lâm Nghiên kéo căng sợi xích vàng, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu là chó à?”

Vidy nghiêng mặt áp sát vào tường, hai đầu gối quỳ trên đất, hai tay bị xích ngang hông trói chặt ra sau lưng. Hắn bị kéo mạnh đến mức buộc phải ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy hàng mi đen nhánh như lông quạ của Lâm Nghiên. Hắn thoáng sững lại một giây, rồi mới nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình, lập tức chửi ầm lên:

“Lâm Nghiên! Tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Đám bóng đen kia dường như cũng vừa mới kịp phản ứng, hoảng loạn kêu la, đồng loạt lao lên:

“Lâm Nghiên, mày điên rồi sao? Vidy là con trai của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đấy! Nếu dám động vào cậu ta một chút thôi, gia tộc Vidy nhất định sẽ gϊếŧ mày!”

Thứ đáp lại bọn họ là một tiếng “choang” vang lên.

Năm ngón tay của Lâm Nghiên siết chặt vào tóc Vidy, giữ chặt đầu hắn, rồi đập mạnh trán hắn vào tường.

Máu đỏ tươi từ trán Vidy túa ra.

Vị trí đó… trùng khớp với nơi Lâm Nghiên từng bị vỡ đầu vì một chiếc bình hoa.

Vidy giận đến phát run toàn thân, lượng máu mất đi khiến hắn hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn vẫn gắng sức giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Nghiên. Máu từ khóe môi chảy xuống:

“Lâm Nghiên! Mày tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tao tóm được!”

Vidy nói quá nhanh, máu trong miệng theo đó bị nuốt xuống.

Hắn cảm thấy buồn nôn, nhưng tầm mắt lại lướt qua bàn tay trắng nhợt lạnh lẽo của Lâm Nghiên — trên đó có một vết xước, có vẻ như bị xích cứa vào, những giọt máu nhỏ xuống, rơi thẳng lên mặt hắn.

Là… máu của Lâm Nghiên.