Pháo Hôi Ngu Ngốc Rơi Vào Tu La Tràng [Xuyên Nhanh]

Thế giới 1 - Chương 6: Đại ca trường học

Nhậm Phong Vân cười càng thêm xấc xược: "Thật hay giả vậy? Trông yếu ớt như vậy, có thể sai khiến được các cậu không?"

Tô Niệm vươn ngón tay run rẩy: "Cậu im miệng! Đừng có quá đáng!"

"Nhìn thấy cậu tôi không nỡ ra tay, sợ người khác nói tôi bắt nạt trẻ vị thành niên." Nhậm Phong Vân dựa vào xe máy, duỗi chân thật dài: "Chậc, thật không biết các cậu hẹn chúng tôi ra đánh nhau để làm gì."

"Cậu còn mặt mũi nói sao? Là các cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng tôi trước!" Tô Niệm cố gắng ưỡn ngực, chống nạnh để mình trông có khí thế hơn một chút: "Người của các cậu cướp tiền của học sinh lớp 10 của trường chúng tôi, còn ép người ta viết bài tập và gian lận thi cử. Bị người của chúng tôi bắt được còn lớn tiếng nói trường Nhất Trung chúng tôi đều là chó của đại ca trường tư, cậu nói xem chúng tôi hẹn các cậu ra là để làm gì?"

Nhậm Phong Vân nghe xong, thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, từ từ đứng thẳng, quay đầu hỏi: "Có chuyện này sao?"

Người phía sau cậu ta khẩn trương: "Cái này, cái này... Bọn tôi cũng không biết."

Lúc này, Giản Thanh Y đúng lúc đứng ra, nói ra một cái tên.

Nhậm Phong Vân gật đầu: "Tôi biết rồi, tuy rằng đều là hành vi cá nhân của cậu ta, nhưng đã là lỗi của bên chúng tôi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, đợi tôi về tìm ra người, sẽ bắt cậu ta xin lỗi và bồi thường cho người bị hại."

Tô Niệm vừa nghe, không ngờ đối phương lại hiểu chuyện như vậy, sửng sốt một chút rồi từ từ thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, coi như cậu biết điều."

Tốt quá, tránh được một trận ác chiến, chuồn thôi chuồn thôi.

Nhưng khi cậu muốn đi, lại bị Nhậm Phong Vân gọi lại.

"Cậu chờ chút."

"Cậu, cậu muốn làm gì?" Tô Niệm cảnh giác nhìn cậu ta đang càng ngày càng đi về phía mình, còn thò tay vào trong túi.

Đám đàn em của cậu cũng không thả lỏng cảnh giác, tùy thời đều chuẩn bị ra tay.

Nhậm Phong Vân đột nhiên móc ra…

Móc ra một chiếc điện thoại di động, giơ mã QR về phía cậu, cười nói: "Kết bạn với anh đi em gái."

Hành động này giống hệt như một tên lưu manh tán tỉnh bé gái, Tô Niệm chỉ cho rằng cậu ta đang cố ý sỉ nhục mình, mắt trợn tròn, buông ra một câu tàn nhẫn: "Lần sau mà gặp tôi tốt nhất cậu cẩn thận một chút!"

Nói xong quay đầu bỏ đi.

"Cẩn thận một chút!" Đàn em của cậu phụ họa một câu, cũng hò hét đi theo.

Nhậm Phong Vân nhìn bóng lưng cậu, cất điện thoại đi rồi thở dài: "Tiếc thật."

Đàn em nói: "Đúng vậy, tiếc thật, trận này không đánh được."

Nhậm Phong Vân lắc đầu: "Tiếc là không tán được."

Đàn em: "??"

…………………

Trận chiến không đánh được, sự việc giải quyết quá nhanh, Tô Niệm dự định giải tán đám đàn em.

Đều đang là tuổi ham chơi, mấy nam sinh cấp ba cũng không muốn về trường liền đề nghị cùng nhau đi chơi net.

"Đại ca cùng đi đi, tôi kéo anh lên rank (xếp hạng), giờ tôi là rank Kim Cương rồi."

"Đại ca lần trước không phải nói muốn có cái skin (trang phục) mới kia sao? Tôi lừa được bố tôi một ít tiền, tôi mua cho đại ca!"

"Đại ca đại ca, ở cửa quán net mới có một hàng bán xúc xích chiên bột, thơm lắm."

Tô Niệm không hứng thú với game, nhưng vừa nghe có xúc xích chiên bột, mắt liền sáng lên, làm bộ làm tịch khoanh tay nói: "Sao các cậu dính người thế, thôi được rồi, tôi sẽ miễn cưỡng đi cùng các cậu."

Đám đàn em này không lừa cậu, xúc xích chiên bột ở cửa quán net quả nhiên rất ngon.

Vừa to vừa giòn, không có chút thịt thật nào, toàn là bột, bọc một lớp tương ớt, cắn xuống một miếng liền cảm nhận được ngoài giòn trong mềm, Tô Niệm rất nhanh đã xử lý xong một cây.

Đám đàn em tranh nhau mua cho cậu, cuối cùng Tô Niệm một tay cầm năm cây xúc xích chiên bột, nghênh ngang đi vào quán net, chờ đàn em mở máy cho mình.

Quán net mở ở trong hẻm nhỏ gần trường cao trung này không phải là nơi tốt đẹp chính quy gì, không chỉ lén lút cho trẻ vị thành niên vào chơi, còn hỗn tạp đủ loại người, là nơi tụ tập của đám côn đồ vô công rồi nghề.