Mộng Truy Hung

Chương 16: Vết cắt quá khứ

Cơn gió đầu đông lùa qua khung cửa sổ bệnh viện, mang theo hơi lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách. Lâm Nghiên đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi theo những tán cây khô trơ trọi ngoài sân. Hơi thở cô nhẹ như sương, nhưng tâm trí lại nặng nề với những suy nghĩ không thể gọi tên.

Hàn Kỳ đã tỉnh, nhưng cô không vội lên tiếng. Trong bầu không khí yên ắng này, cả hai đều có những điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Cậu đã tỉnh lâu chưa?" Lâm Nghiên cất giọng, vẫn không quay đầu lại.

Hàn Kỳ chống tay ngồi dậy, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng không giấu được sự sắc bén. "Đủ lâu để thấy cậu đứng đó, như thể đang trốn tránh điều gì đó."

Lâm Nghiên khẽ cười, nhưng không phủ nhận. Cô quay lại, ánh mắt cô ánh lên một tia gì đó mơ hồ. "Có những thứ, dù có trốn tránh hay không, nó vẫn luôn ở đó. Giống như những giấc mơ lặp đi lặp lại."

Hàn Kỳ hơi nhíu mày. "Cậu đang nói về điều gì?"

Lâm Nghiên bước đến, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường. "Cậu có bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại chọn ngành pháp y không?"

Hàn Kỳ im lặng một chút. "Tôi từng nghĩ đến, nhưng chưa bao giờ hỏi. Cậu luôn là người giữ mọi thứ cho riêng mình."

Lâm Nghiên mỉm cười nhạt, ánh mắt chùng xuống. "Có lẽ vì tôi quen với cái chết từ quá sớm."

Một cơn gió nhẹ lùa qua, mang theo không khí lạnh buốt. Hàn Kỳ nhận ra giọng Lâm Nghiên có một sự xa xăm hiếm thấy. "Ý cậu là sao?"

Lâm Nghiên không nhìn cô, chỉ chăm chú vào những ngón tay mình đang siết nhẹ lại. "Tôi từng có một người anh trai. Anh ấy mất khi tôi còn nhỏ. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh không phải là cái chết của anh ấy, mà là cách anh ấy ra đi."

Hàn Kỳ bất giác nín thở. Đây là lần đầu tiên cô nghe Lâm Nghiên nhắc đến gia đình mình.

"Anh ấy không tự sát, cũng không bị tai nạn." Lâm Nghiên tiếp tục, giọng cô trầm xuống, như thể đang lật lại từng ký ức cũ. "Nhưng cái chết của anh ấy… bị xem như một vụ tai nạn bình thường. Không ai điều tra, không ai đặt câu hỏi. Chỉ có tôi, một đứa trẻ, không hiểu gì nhưng vẫn cảm thấy mọi thứ không đúng."

Hàn Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Nghiên, cảm giác như một bức màn bí mật đang dần được vén lên.

"Cậu nghĩ anh ấy bị gϊếŧ?" Hàn Kỳ hỏi, giọng cô thấp đi.

Lâm Nghiên khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu trước khi mở mắt ra, ánh nhìn sắc như lưỡi dao. "Tôi không nghĩ. Tôi biết."

Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt. Hàn Kỳ có thể cảm nhận được sự kiềm nén trong lời nói của Lâm Nghiên. "Cậu đã biết từ bao lâu?"

"Lâu hơn tôi muốn thừa nhận." Lâm Nghiên khẽ cười, nhưng nụ cười đó không hề có sự nhẹ nhõm. "Cậu có bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại quan tâm đến các vụ án kiểu này không? Tại sao tôi lại chấp nhận một công việc mà ngày ngày phải đối diện với xác chết? Bởi vì tôi cần câu trả lời. Và bởi vì tôi biết, có những cái chết không bao giờ chỉ đơn thuần là tai nạn."

Hàn Kỳ không rời mắt khỏi cô. Cô cảm thấy như vừa chạm vào một phần trong con người Lâm Nghiên mà trước nay chưa ai từng biết đến.

"Cậu có tìm được manh mối nào không?" Hàn Kỳ hỏi, giọng cô trầm ổn hơn.

Lâm Nghiên cười nhạt, tựa lưng vào ghế. "Không nhiều. Nhưng đủ để tôi biết rằng, cái chết của anh ấy có liên quan đến một tổ chức. Và bây giờ, tôi có cảm giác những vụ án chúng ta đang điều tra… có thể không phải là ngẫu nhiên."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Hàn Kỳ. Cô hiểu điều đó có nghĩa gì.

"Cậu nghĩ những kẻ đứng sau vụ án này có liên quan đến anh trai cậu?"

"Tôi không dám khẳng định." Lâm Nghiên chậm rãi đáp. "Nhưng tôi không thể bỏ qua khả năng đó. Và nếu đúng như vậy, thì chúng ta không chỉ đang điều tra một vụ án gϊếŧ người. Chúng ta đang bước vào một thứ còn lớn hơn rất nhiều."

Hàn Kỳ siết chặt tay. Cô không ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, lý trí của Lâm Nghiên lại ẩn giấu một nỗi ám ảnh sâu sắc như vậy.

"Hàn Kỳ trầm mặc một lúc, rồi bất giác bật cười, nhưng trong giọng cười ấy không có chút nhẹ nhõm nào. "Tôi không nghĩ mình có thể ngồi yên nữa. Nhưng tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu."

Lâm Nghiên chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai bàn tay vào nhau, ánh mắt trở nên xa xăm. "Cảm giác như chúng ta đang bước đi trên một con đường mà mỗi bước đi đều có thể dẫn đến vực thẳm. Nhưng tôi không thể dừng lại. Không phải bây giờ."

Hàn Kỳ nhìn cô thật lâu. "Tôi chưa bao giờ thấy cậu dao động như vậy. Có phải cậu lo rằng nếu chúng ta tiếp tục, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát không?"

Lâm Nghiên chậm rãi lắc đầu. "Không. Điều tôi sợ là chúng ta sẽ không kịp chuẩn bị khi cơn bão thật sự ập đến."

Bên ngoài, mặt trời đã khuất hẳn, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt hắt lên bầu trời. Ánh đèn đường phản chiếu lên cửa kính, tạo thành những bóng mờ lung linh nhưng vô định. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến về phía trước.

Hàn Kỳ dựa lưng vào thành giường, khẽ nhắm mắt lại. "Cậu có bao giờ nghĩ rằng, nếu không phải là chúng ta, thì sẽ là ai? Nếu chúng ta không truy đến cùng, những kẻ như chúng sẽ tiếp tục lẩn khuất trong bóng tối, tiếp tục hủy hoại cuộc sống của người khác."

Lâm Nghiên hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đứng dậy. "Chúng ta đã chấp nhận bước chân vào ván cờ này, vậy thì phải chơi đến cùng. Nhưng lần này, chúng ta sẽ không chỉ là những quân cờ."

Hàn Kỳ mở mắt, nhìn theo bóng lưng Lâm Nghiên khi cô bước đến gần cửa sổ. Bóng tối phản chiếu trên gương mặt cô, nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn còn một tia sáng - một tia sáng mờ nhạt nhưng đầy quyết tâm.

Không ai trong số họ nói thêm lời nào. Nhưng cả hai đều hiểu rằng, một khi đã bước qua ranh giới này, họ không thể quay đầu lại nữa.