Tiếng gõ bàn phím lách cách vang vọng trong phòng giám định. Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, Lâm Nghiên chăm chú nhìn màn hình máy tính. Trên đó là báo cáo xét nghiệm mẫu máu của các nạn nhân. Cô di chuyển chuột, mở rộng kết quả phân tích hóa chất.
"Benzodiazepine..." Lâm Nghiên lẩm bẩm, ngón tay gõ nhịp trên bàn. Hàn Kỳ, đang dựa vào tường quan sát, lập tức tiến đến.
"Cậu tìm ra gì rồi?"
Lâm Nghiên nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén phản chiếu ánh sáng màn hình. "Trong máu của cả bốn nạn nhân đều có một lượng nhỏ Benzodiazepine—một loại thuốc an thần mạnh."
Hàn Kỳ khoanh tay. "Loại thuốc này không dễ dàng có được, trừ khi có đơn kê từ bác sĩ."
"Đúng vậy, nhưng điều đáng ngờ là chúng ta không tìm thấy dấu vết nào cho thấy họ tự nguyện sử dụng nó. Tôi kiểm tra thêm, phát hiện một hợp chất khác chưa rõ nguồn gốc. Tôi sẽ cần thêm thời gian để phân tích."
"Cậu có nghĩ đây là một phần trong phương pháp kiểm soát tâm trí không?"
Lâm Nghiên khẽ gật đầu. "Rất có thể. Kẻ chủ mưu đã dùng một phương pháp nào đó, có thể là thôi miên kết hợp với thuốc, để khiến nạn nhân tuân theo mệnh lệnh mà không hề nhận thức được."
Một khoảng lặng tràn vào giữa hai người. Hàn Kỳ siết chặt bàn tay, cảm giác một nỗi bất an mơ hồ lan tỏa.
"Nếu đây là sự thật, thì chúng ta không chỉ đang truy lùng một kẻ gϊếŧ người hàng loạt, mà là một kẻ có khả năng thao túng tâm trí người khác."
Cuộc điều tra tiếp tục tại nhà của nạn nhân mới nhất, Trương Minh, một kỹ sư phần mềm 35 tuổi. Căn hộ của anh ta nằm trên tầng 18 của một chung cư cao cấp. Nhìn bề ngoài, không có gì bất thường—không dấu hiệu giằng co, không có thư tuyệt mệnh. Nhưng chính sự gọn gàng tuyệt đối này lại làm Hàn Kỳ cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô bước đến bàn làm việc, nơi đặt một chiếc laptop đang mở dở. Lâm Nghiên đeo găng tay, nhẹ nhàng lướt qua bàn phím, truy cập vào hệ thống dữ liệu.
"Có vẻ như anh ta đã tìm kiếm một số trang web liên quan đến liệu pháp thôi miên và điều trị tâm lý trong khoảng một tuần trước khi chết." Lâm Nghiên trầm ngâm.
Hàn Kỳ nhíu mày. "Anh ta có gặp ai trong thời gian đó không?"
Lâm Nghiên nhanh chóng kiểm tra lịch sử email và tin nhắn. "Có. Một cái tên xuất hiện nhiều lần—Tiến sĩ Lưu Dật, chuyên gia nghiên cứu về tâm lý học và thôi miên. Anh ta đã đặt lịch hẹn với người này vào ba ngày trước khi mất."
"Chúng ta có địa chỉ không?"
"Có. Văn phòng của hắn ta ở khu Tây Thành, một phòng khám tư nhân." Lâm Nghiên quay sang nhìn Hàn Kỳ. "Có muốn ghé thăm không?"
"Tất nhiên. Đi thôi."
Phòng khám tư nhân của Tiến sĩ Lưu Dật nằm trong một tòa nhà cũ kỹ, khác xa với hình dung về một cơ sở y tế sang trọng. Tấm bảng hiệu bạc màu treo trên cửa kính với dòng chữ: Chuyên gia tâm lý – Liệu pháp thôi miên.
Hàn Kỳ đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong có phần ấm cúng, với ánh đèn vàng nhạt và mùi hương nhẹ của tinh dầu. Một cô y tá trẻ đứng sau quầy lễ tân ngước lên nhìn họ.
"Chào các cô, tôi có thể giúp gì không?"
Hàn Kỳ giơ thẻ cảnh sát. "Chúng tôi đến để gặp Tiến sĩ Lưu Dật."
Cô y tá thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Xin chờ một chút. Tôi sẽ gọi bác sĩ."
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước ra từ phòng làm việc. Ông ta khoảng 50 tuổi, dáng người cao gầy, đeo kính gọng bạc. Khi nhìn thấy hai người họ, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia nghi hoặc.
"Cảnh sát? Tôi có thể giúp gì?"
Hàn Kỳ không vòng vo. "Chúng tôi đang điều tra về một chuỗi vụ án liên quan đến cái chết của nhiều người, trong đó có Trương Minh. Ông có gặp anh ta không?"
Lưu Dật đẩy kính, gật đầu. "Có. Anh ta tìm đến tôi vì chứng mất ngủ và lo âu nghiêm trọng. Tôi đã áp dụng một số liệu pháp thôi miên nhẹ để giúp anh ta thư giãn."
"Ông có dùng thuốc không?"
Lưu Dật lắc đầu. "Không. Tôi không kê đơn, tôi chỉ giúp họ kiểm soát tâm lý bằng liệu pháp tự nhiên."
"Ông có biết vì sao anh ta lại quan tâm đến thôi miên không?" Lâm Nghiên hỏi.
Lưu Dật suy nghĩ một lát rồi đáp: "Anh ta nhắc đến việc từng tham gia một nhóm nghiên cứu về ảnh hưởng của thôi miên lên trí nhớ con người. Nhưng tôi không rõ chi tiết."
Hàn Kỳ và Lâm Nghiên trao đổi ánh mắt. Manh mối này trùng khớp với suy đoán trước đó của họ.
"Nhóm nghiên cứu đó tên là gì?" Hàn Kỳ tiếp tục.
"Hình như là... "Dự án Thiên Lý" nhưng tôi không chắc. Anh ta chỉ nói thoáng qua."
Hàn Kỳ ghi chú lại cái tên đó. Cô cảm giác đây có thể là chìa khóa mở ra toàn bộ bí ẩn.
Sau khi hỏi thêm một vài câu, họ rời khỏi phòng khám. Khi bước ra ngoài, Hàn Kỳ châm một điếu thuốc, ánh mắt xa xăm.
"Cậu nghĩ gì về ông ta?" Lâm Nghiên hỏi.
"Hắn ta giấu gì đó, nhưng chúng ta chưa có bằng chứng." Hàn Kỳ nhả khói, giọng điềm tĩnh. "Dự án Thiên Lý... Cái tên này làm tôi cảm thấy không ổn. Tôi sẽ yêu cầu kiểm tra dữ liệu về nó."
Lâm Nghiên gật đầu, mắt vẫn dõi theo cánh cửa phòng khám đóng chặt. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu. Trực giác bảo cô rằng họ đã chạm đến một phần của sự thật, nhưng bức màn vẫn chưa hoàn toàn được vén lên.
Họ phải tìm ra câu trả lời trước khi có thêm mạng người vô tội bị lấy đi.
Tối hôm đó, tại Cục cảnh sát, Hàn Kỳ ngồi trước màn hình máy tính, lướt qua hàng loạt tài liệu về các nghiên cứu tâm lý. Cô dừng lại khi thấy một báo cáo liên quan đến "Dự án Thiên Lý"—một chương trình bí mật nghiên cứu về tác động của thôi miên lên ý thức con người, do một tổ chức tư nhân tài trợ.
Lâm Nghiên bước vào, cầm trên tay một xấp tài liệu.
"Tôi đã kiểm tra hồ sơ. Ba trong số bốn nạn nhân đều từng tham gia vào dự án này, và có một cái tên rất đáng chú ý." Cô đặt một tập hồ sơ trước mặt Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lật trang đầu tiên. Khi nhìn thấy tấm ảnh dán trên góc hồ sơ, đồng tử cô co rút.
Người trong ảnh chính là Tiến sĩ Lưu Dật.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Họ đã chạm đến một phần của sự thật. Nhưng phía trước vẫn còn một bóng tối dày đặc đang chờ đợi.
Họ đã bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm hơn họ tưởng.