Thành phố Hải Giang về đêm chìm trong lớp sương mờ dày đặc. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một người phụ nữ trẻ bước đi loạng choạng, đôi mắt trống rỗng vô hồn như thể linh hồn đã bị rút cạn. Cô ta dừng lại trên cầu vượt Đông Thành, đứng im lặng trong giây lát trước khi bất ngờ trèo qua lan can.
“Rầm!”
Một thân người rơi xuống mặt đường, máu loang đỏ cả lối đi. Những tiếng hét hoảng loạn vang lên, dòng xe cộ dừng lại trong hỗn loạn. Một số người lấy điện thoại ra quay phim, trong khi những người khác vội vã gọi cảnh sát.
Hàn Kỳ cau mày nhìn hiện trường. Đây đã là vụ thứ ba trong tháng. Các nạn nhân đều là phụ nữ, không hề có dấu hiệu bạo lực, nhưng đều chết trong trạng thái như bị thôi miên. Không ai biết lý do tại sao họ lại tự sát theo cùng một cách.
“Tổ trưởng, kết quả giám định sơ bộ đây.”
Một giọng nói trầm ổn vang lên. Hàn Kỳ quay lại, đón lấy tờ báo cáo từ tay Lâm Nghiên. Ánh mắt cô lướt qua từng dòng chữ, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
“Không có chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không có dấu hiệu bị ép buộc. Vậy tại sao họ lại tự sát cùng một cách như vậy?”
Lâm Nghiên không trả lời ngay, chỉ khẽ đẩy cặp kính trên sống mũi. Trong bóng tối, ánh mắt cô thoáng lóe lên tia sáng khó đoán.
“Có một điểm kỳ lạ!” Lâm Nghiên chậm rãi nói. “Cả ba nạn nhân đều có một vết kim nhỏ trên cổ tay, như thể bị tiêm một thứ gì đó.”
Hàn Kỳ nheo mắt, quan sát cổ tay của người phụ nữ. Đúng như lời Lâm Nghiên, có một dấu kim nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
“Cậu nghĩ là thuốc gì?”
“Tôi sẽ gửi mẫu đến phòng thí nghiệm, nhưng tôi có một giả thuyết.” Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn Hàn Kỳ. “Có thể đây là một dạng thuốc gây ảo giác hoặc một loại thuốc thôi miên mạnh.”
Hàn Kỳ siết chặt tay. Nếu thật sự có một loại thuốc như vậy, thì kẻ đứng sau chuyện này không chỉ đơn thuần là một tên sát nhân thông thường.
Cô đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn xuống dòng xe cộ bên dưới cầu vượt. Thành phố này, dưới vẻ hào nhoáng và nhộn nhịp, đang che giấu những bí mật kinh hoàng.
Cô nhất định phải tìm ra sự thật.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Hàn Kỳ nhấc máy, giọng nói bên kia vang lên gấp gáp.
“Hàn Kỳ, tôi là đội trưởng Lý. Chúng tôi vừa phát hiện một trường hợp mới, ngay gần hiện trường của vụ án trước.”
Hàn Kỳ thoáng nhíu mày, ra hiệu cho Lâm Nghiên theo mình. Khi cả hai đến hiện trường, thi thể một người đàn ông trung niên nằm gục bên bờ sông. Cách thức chết cũng tương tự các vụ trước—không vết thương, không phản kháng, như thể tự nguyện lao xuống nước.
Lâm Nghiên ngồi xuống, kiểm tra thi thể. Một lát sau, cô đứng dậy, giọng trầm mặc:
“Cậu có thấy gì kỳ lạ không, Hàn Kỳ?”
Hàn Kỳ nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên tay của nạn nhân. Cô bước lại gần, cẩn thận lật bàn tay lên. Trên đó có một vết xước nhỏ, như thể ai đó đã đâm vào da anh ta một vật gì đó rất mảnh.
“Có thể đây chính là manh mối.” Cô nói.
Lâm Nghiên im lặng, nhưng trong mắt cô, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Cô có một linh cảm rằng kẻ đứng sau những cái chết này không đơn giản chỉ là một sát thủ thông thường.
Cơn gió đêm lùa qua, mang theo hơi lạnh từ mặt sông. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cả hai người phụ nữ đứng yên, như thể đang lắng nghe nhịp đập của thành phố đầy rẫy bí ẩn này.
Hàn Kỳ nhìn về phía xa, ánh mắt trầm ngâm. Cô nhớ lại một báo cáo gần đây từ bộ phận phân tích dữ liệu—có một số trường hợp mất tích không rõ nguyên nhân, và những người mất tích đều có một điểm chung: họ từng tham gia vào một số nghiên cứu về tâm lý học hoặc liệu pháp thôi miên.
“Lâm Nghiên, cậu còn nhớ vụ án cách đây hai năm không? Những vụ mất tích bí ẩn liên quan đến một nhóm nghiên cứu khoa học?”
Lâm Nghiên nhíu mày, rồi chậm rãi gật đầu. “Cậu nghĩ hai vụ án có liên quan?”
“Tôi không chắc.” Hàn Kỳ đáp: “Nhưng chúng ta cần kiểm tra kỹ hồ sơ của những nạn nhân này. Nếu họ từng tham gia vào một dự án nghiên cứu nào đó, chúng ta có thể tìm ra điểm chung.”
Hàn Kỳ quay sang một cảnh sát đang làm nhiệm vụ gần đó. “Liên hệ với bộ phận hồ sơ, yêu cầu tất cả thông tin về nạn nhân, đặc biệt là quá trình làm việc và học tập của họ.”
Người cảnh sát nhanh chóng rời đi, để lại hai nữ điều tra viên đứng giữa bầu không khí lạnh lẽo của màn đêm.
“Cậu nghĩ gì?” Hàn Kỳ hỏi Lâm Nghiên.
“Tôi nghĩ…” Lâm Nghiên đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén. “Chúng ta không chỉ đang đối mặt với một vụ án tự sát hàng loạt.”
Một sự im lặng bao trùm giữa họ. Cả hai đều hiểu rằng phía trước còn nhiều điều đen tối hơn đang chờ đợi.
Cuộc săn lùng chính thức bắt đầu.