Trăng Nơi Cung Đình

Chương 4: Mắt nhìn đầy ẩn ý

Hoàng cung Thiên Khải tựa như một giấc mộng dát vàng, rực rỡ đến mức khiến người ta ngợp thở.

Tạ Nguyệt Hoa từng bước đi trên nền gạch ngọc, tiếng hài thêu chạm xuống sàn vang lên những âm thanh mỏng như tơ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trần cao, nơi được chạm trổ tỉ mỉ những áng mây uốn lượn. Ánh đèn rọi sáng bốn bề, phản chiếu trên những bức bình phong vẽ cảnh non sông, đẹp lộng lẫy nhưng lại khiến lòng người dâng lên cảm giác khó tả.

Cả hoàng cung này xa hoa đến mức dường như ánh sáng cũng không dám để sót một góc tối nào.

Nàng khẽ hít vào, thoáng ngửi thấy mùi trầm hương phảng phất, xen lẫn chút hương sen nhẹ nhàng từ gấm vóc, nhưng vẫn không át đi được sự ngột ngạt nơi đây.

Một chiếc l*иg son lộng lẫy, đẹp đẽ nhưng gò bó.

Tạ Nguyệt Hoa đứng yên bên cửa sổ biệt cung, để gió đêm lướt qua làn da mát lạnh. Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, nơi những dãy cung điện nối tiếp nhau, nguy nga tráng lệ nhưng nặng nề như những bức tường thành khổng lồ.

Tĩnh Dương của nàng không như thế. Ở quê nhà, chỉ cần bước ra khỏi cung là có thể thấy bầu trời cao xanh thẳm, thấy đồng cỏ trải dài, có gió, có mây, có cỏ cây tự do vươn mình đón nắng.

Nhưng ở đây, giữa những bức tường son ngói vàng, giữa những khuôn phép lễ nghi chặt chẽ không thể phá vỡ, tất cả như một chiếc l*иg son khổng lồ, nhốt chặt những sinh mệnh đẹp đẽ nhất.

Nàng hít sâu một hơi, cố xua đi cảm giác bí bách trong lòng.

Chiều hôm ấy, hoàng cung Thiên Khải mở đại tiệc đón tiếp sứ giả các nước chư hầu.

Khi hoàng hôn buông xuống, những chiếc đèn l*иg được thắp lên, ánh sáng vàng vọt phản chiếu trên bậc đá, tạo thành những vệt sáng tối đan xen. Lầu son gác tía, cột chạm rồng phượng, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vừa lộng lẫy vừa xa cách.

Tạ Nguyệt Hoa theo chân hoàng huynh và tỷ tỷ bước vào đại điện, nơi yến tiệc đang diễn ra.

Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ váy lụa tím nhạt, lớp vải mềm mại nhẹ như khói sương, lay động theo từng bước chân tựa như cánh bướm. Mái tóc được búi cao, cài trâm ngọc, bên tai là đôi hoa tai châu ngọc khẽ lay theo từng cử động. Dung nhan nàngHoàng cung Thiên Khải tựa như một giấc mộng dát vàng, rực rỡ đến mức khiến người ta ngợp thở.

Tạ Nguyệt Hoa từng bước đi trên nền gạch ngọc, tiếng hài thêu chạm xuống sàn vang lên những âm thanh mỏng như tơ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trần cao, nơi được chạm trổ tỉ mỉ những áng mây uốn lượn. Ánh đèn rọi sáng bốn bề, phản chiếu trên những bức bình phong vẽ cảnh non sông, đẹp lộng lẫy nhưng lại khiến lòng người dâng lên cảm giác khó tả.

Cả hoàng cung này xa hoa đến mức dường như ánh sáng cũng không dám để sót một góc tối nào.

Nàng khẽ hít vào, thoáng ngửi thấy mùi trầm hương phảng phất, xen lẫn chút hương sen nhẹ nhàng từ gấm vóc, nhưng vẫn không át đi được sự ngột ngạt nơi đây.

Một chiếc l*иg son lộng lẫy, đẹp đẽ nhưng gò bó.

Tạ Nguyệt Hoa đứng yên bên cửa sổ biệt cung, để gió đêm lướt qua làn da mát lạnh. Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, nơi những dãy cung điện nối tiếp nhau, nguy nga tráng lệ nhưng nặng nề như những bức tường thành khổng lồ.

Tĩnh Dương của nàng không như thế. Ở quê nhà, chỉ cần bước ra khỏi cung là có thể thấy bầu trời cao xanh thẳm, thấy đồng cỏ trải dài, có gió, có mây, có cỏ cây tự do vươn mình đón nắng.

Nhưng ở đây, giữa những bức tường son ngói vàng, giữa những khuôn phép lễ nghi chặt chẽ không thể phá vỡ, tất cả như một chiếc l*иg son khổng lồ, nhốt chặt những sinh mệnh đẹp đẽ nhất.

Nàng hít sâu một hơi, cố xua đi cảm giác bí bách trong lòng.

Chiều hôm ấy, hoàng cung Thiên Khải mở đại tiệc đón tiếp sứ giả các nước chư hầu.

Khi hoàng hôn buông xuống, những chiếc đèn l*иg được thắp lên, ánh sáng vàng vọt phản chiếu trên bậc đá, tạo thành những vệt sáng tối đan xen. Lầu son gác tía, cột chạm rồng phượng, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh vừa lộng lẫy vừa xa cách.

Tạ Nguyệt Hoa theo chân hoàng huynh và tỷ tỷ bước vào đại điện, nơi yến tiệc đang diễn ra.

Hôm nay, nàng khoác lên mình bộ váy lụa tím nhạt, lớp vải mềm mại nhẹ như khói sương, lay động theo từng bước chân tựa như cánh bướm. Mái tóc được búi cao, cài trâm ngọc, bên tai là đôi hoa tai châu ngọc khẽ lay theo từng cử động. Dung nhan nàng tựa bông hoa quỳnh nở dưới trăng sáng, xinh đẹp động lòng người.

Nàng vẫn là Tạ Nguyệt Hoa của Tĩnh Dương, nhưng hôm nay, giữa hoàng cung Thiên Khải, nàng như một bông hoa vừa chớm nở giữa cơn gió lộng.

Ngay khi nàng bước vào, vô số ánh mắt dõi theo.

Có tò mò, có thăm dò, có tán thưởng, cũng có những suy tính ẩn giấu trong ánh mắt trầm mặc.

Nhưng nàng chẳng hề bận tâm.

Chỉ có một ánh nhìn, khiến nàng khẽ khựng lại.