Từ xa, tiếng cười vui vẻ vọng lại.
"Nguyệt Hoa, muội lại làm khó Hạ tướng quân rồi!"
Nàng ngoảnh đầu, liền thấy hai bóng người một đỏ một xanh cưỡi ngựa tiến đến.
Tạ Nhược Dao – trưởng công chúa nước Tĩnh Dương, dung mạo đoan trang, phong thái thanh tao như tranh vẽ. Đi bên cạnh nàng là đại hoàng huynh Tạ Kỳ, khoác áo bào xanh đậm, vẻ trầm ổn, nét mặt phảng phất ý cười nhàn nhạt.
Tạ Nguyệt Hoa chạy lại, ôm lấy cánh tay Tạ Nhược Dao, nũng nịu:
"Tỷ tỷ, huynh ấy ức hϊếp muội!"
Hạ Thiếu Dương phía sau: "…"
Tạ Kỳ bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn muội muội út:
"Muội nghịch ngợm như thế này, phụ hoàng mà biết chắc sẽ phạt muội quỳ cả một canh giờ."
"Muội không sợ!" Tiểu công chúa bĩu môi, cười hồn nhiên: "Phụ hoàng thương muội nhất, người sẽ không nỡ đâu."
Ba người nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Một công chúa nhỏ vô tư, hồn nhiên, lớn lên trong sự yêu thương của mọi người, chưa từng biết thế gian hiểm ác, chưa từng nếm trải khổ đau.
Ai cũng mong, nàng mãi mãi giữ được nụ cười rạng rỡ ấy.
Nhưng… lòng trời khó đoán.
Ai có thể chắc rằng, sau này trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, còn nàng vẫn vô tư cười như thuở hôm nay?
Năm ấy, xuân về sớm lạ thường. Trời trong xanh, những đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời cao.
Tạ Nguyệt Hoa cưỡi trên lưng Bạch Vân, chầm chậm rời khỏi cổng hoàng cung Tĩnh Dương. Trong ánh mắt trong veo của nàng phản chiếu sắc trời, không chút vướng bận như những cung nhân rưng rưng tiễn biệt.
Nàng không phải bị đưa đi làm con tin, cũng chẳng phải bị ép gả. Chỉ là năm nay, phụ hoàng quyết định để hoàng tộc đích thân mang lễ vật đến Thiên Khải.
Huynh trưởng nàng – Tạ Kỳ, cùng đại tỷ Tạ Nhược Dao cũng đồng hành.
“Nguyệt Hoa, đừng mải rong chơi nữa, lỡ bị lạc thì sao.” Tạ Nhược Dao đi bên cạnh, giọng dịu dàng, ánh mắt vừa cưng chiều vừa trách móc.
“Muội có lạc đâu, chỉ muốn ngắm thêm một chút thôi.” Tạ Nguyệt Hoa mỉm cười, tay khẽ vuốt ve cổ Bạch Vân, cảm nhận hơi thở ấm áp từ con tuấn mã. “Lần này đi Thiên Khải, không biết bao giờ mới về lại nơi này.”
Câu nói ấy khiến bước chân ngựa của Tạ Nhược Dao thoáng khựng lại.
Tạ Kỳ đi phía trước quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm:
“Đừng nói như thể chuyến đi này là biệt ly. Phụ hoàng đã dặn, xong việc sẽ lập tức hồi cung.”
Tạ Nguyệt Hoa gật đầu, vẫn vô tư như trước.
Nàng không lo lắng, cũng chẳng sợ hãi.
Thiên Khải, với nàng mà nói, chỉ là một vùng đất xa lạ mà thôi.
Huống hồ, bên cạnh nàng còn có tỷ tỷ và đại ca.
Chuyến hành trình này, biết đâu lại trở thành một kỷ niệm khó quên?