Chương 5
Hơn nữa, khi chọn vợ, những người sống bằng nghề nông như bọn họ thường ít chú ý đến ngoại hình, ngược lại, khuôn mặt và vóc dáng kia của Tô Diễm lại không được lòng mấy người mẹ chồng lớn tuổi cho lắm. Cô lại còn là một người vừa nóng tính vừa bướng bỉnh, chưa bao giờ nhúng nhường chịu thiệt bao giờ. Hơn nữa, cô rất khỏe, lại đã từng học được một số kỹ xảo từ mấy người lính ở bộ chỉ huy hồi trước, hầu hết đàn ông trong thôn này đều không phải là đối thủ của cô.
Cô con gái này nhà họ Tô, sợ là thím ta có muốn giúp cũng không được.
Tìm thím ta cũng vô ích thôi!
Tô Thành Cương không giỏi ăn nói, sau khi nói qua nói lại mấy câu, ông cũng chỉ có thể mặt ủ mày ê mà quay người ra về.
*
Mưa lớn suốt mấy ngày liền làm cho những hồ nước lớn nhỏ quanh Tô Gia Cương đều ngập cả, mấy cây liễu ở bên bờ hồ cũng không ngập quá sâu trong nước – chúng vẫn vươn những cành cao nhồng của mình ra phía trước mà buông rũ cành lá mềm mại. Mỗi khi có gió thổi qua, mặt hồ lại gợn từng vòng sóng lăn tăn.
Bên cạnh hồ nước có đôi ba bậc thềm bằng đá xanh, đây vốn là gạch của nhà địa chủ Lão Sài, hiện giờ đều đã hoàn toàn dùng để phục vụ cho dân trong thôn.
Đám phụ nữ trong thôn ngồi xổm trên bậc thang đá xanh, không đập quần áo giặt giũ thì cũng rửa rau. Ban đầu, lũ vịt, ngỗng nhàn nhã lội nước, thấy rau xanh đang được rửa thì liền kêu quàng quạc, vỗ cánh phành phạch, hai chân quẫy nước thật nhanh, thỉnh thoảng lại duỗi chiếc cổ dài, mổ chan chát vào đối thủ tranh ăn.
Các bà các chị chẳng buồn để ý đến đám ngỗng vịt ồn ào kia, chỉ thỉnh thoảng hất nhẹ một vốc nước để xua chúng đi. Ánh mắt bọn họ đều đang đồng loạt dừng trên người Tô Diễm - cô gái đang đứng trên thân cây liễu rũ xuống hồ kia.
Trong thôn, các cô gái trẻ và những nàng dâu mới phần lớn đều thích Tô Diễm, ngay cả những bà lão tóc hoa râm cũng thương yêu cô vô cùng. Chỉ có những bác gái trung niên trong nhà có con trai là không ưa cô lắm. Thực ra không riêng gì Tô Diễm, mấy người này cũng luôn thích dùng ánh mắt soi mói bắt bẻ để nhìn các cô gái chưa chồng khác trong thôn, đánh giá đủ đường từ tính cách, dung mạo đến gia thế để mà lựa chọn.
Nhưng bọn họ đặc biệt không vừa mắt với Tô Diễm, chê eo cô quá nhỏ, ngực quá lớn, da quá trắng, tính tình quá mạnh mẽ. Còn cả nụ cười tươi tắn phóng khoáng kia của cô nữa, trong mắt bọn họ cũng trở thành quá rực rỡ, quá phô trương.
Thế nên Tào Đại Chủy nói chẳng sai, một khi đã hiểu rõ gốc gác rồi thì chẳng có bà mẹ chồng nào muốn nhận cô làm con dâu cả.
Ngược lại, một Tô Miểu dịu dàng khiêm tốn mới là người con dâu lý tưởng trong mắt bọn họ. Nhưng kỳ lạ thay, cũng chẳng ai dám đến cầu hôn Tô Miểu cả, bởi trong lòng bọn họ luôn có cảm giác con trai mình không xứng. Ai nấy đều cảm thấy trên người Tô Miểu có một thứ khí chất cao quý khó diễn tả thành lời.
Lý Xuân Hoa - người đã từng đến nhà mà khuyên nhủ Tô Diễm nên hiền dịu nết na một chút, hiện cũng đang ngồi rửa đôi giày rơm ở mép nước. Bà ta liếc xéo cô vài lần, rồi cố ý cao giọng khoe đứa cháu trai út nhà mình sắp có đám cưới, sau đó lấp lửng buông một câu đầy ẩn ý: “Làm phụ nữ phải biết điều một chút mới được, chứ không thì hai mươi rồi mà còn ế chổng ế chơ trong nhà, xem có khó coi không?”