Lạc Bắc Sương không nói một lời, lấy điện thoại ra tìm kiếm Long Phong Đặc Vệ cho cô xem trước.
Long Phong Đặc Vệ, tên đầy đủ là tập đoàn an ninh quốc tế Long Phong Đặc Vệ.
Sở Tiểu Điềm đọc giới thiệu công ty, càng đọc càng ngạc nhiên. Cô vốn tưởng rằng đó chỉ là công ty bảo vệ cung cấp vệ sĩ riêng và vận chuyển đồ quý giá, nhưng trên thực tế, nghiệp vụ của công ty này rất rộng rãi. Nhỏ có bảo vệ an ninh gia đình, doanh nghiệp, trường học, triển lãm, huấn luyện chó bảo vệ, đi theo bảo vệ các ngôi sao nổi tiếng, vận chuyển và trông coi hàng hóa, vận chuyển các món đồ quý giá, tài liệu cơ mật. Lớn có vận chuyển các loại vũ trang và phi vũ trang, phục vụ bảo vệ đặc biệt cho các chính trị gia người Hoa nổi tiếng ở nước ngoài, kiểm tra an toàn doanh nghiệp…
Long Phong Đặc Vệ có đội ngũ an ninh chuyên nghiệp và đội vệ sĩ top đầu quốc tế, có thể nói chỉ cần bạn có tiền và có nhu cầu thì phục vụ an ninh như thế nào cũng có thể cung cấp.
“Công ty họ phần nhiều là bộ đội chuyển ngành và xuất ngũ, nghe nói còn có rất nhiều lính đánh thuê, quán quân võ thuật rất nổi tiếng thế giới. Năm nay thành phố của chúng ta chẳng phải có thành viên các nước muốn đến mở cuộc họp à, bọn họ cũng phụ trách một bộ phận an ninh.”
Lạc Bắc Sương nói: “Tớ nghe nói bọn họ còn có một trung tâm quản lý báo động chuyên môn. Tớ có một người bạn, cậu ấy nói tớ biết có rất nhiều người giàu, người nổi tiếng đều tìm bọn họ đến lắp hệ thống báo động thông minh trong nhà, chỉ cần có một chút tiếng động là bọn họ sắp xếp người đến cửa bảo vệ, còn nhanh hơn cả cảnh sát.”
Sở Tiểu Điềm nghe đến ngẩn ngơ: “Lợi hại vậy sao?”
Lạc Bắc Sương gật đầu: “Cậu có cảm thấy mấy năm nay thành phố chúng ta càng ngày càng ít những tin tức liên quan đến cướp ngân hàng không? Thực ra cũng có chút liên quan đến bọn họ đó. Cậu nghĩ đi, những phần tử tội phạm kia vừa nhìn thấy logo của Long Phong Đặc Vệ đã sợ mất mật, cho nên rất nhiều trường học, ngân hàng đều tìm bảo vệ của công ty bọn họ, huống chi là những người có tiền kia. Về cơ bản, chỉ cần người công ty bọn họ chấp hành nhiệm vụ thì rất ít khi thất bại.”
“Về Đoàn Tiêu mà cậu nói, người cứu cậu kia chính là ông chủ lớn của công ty này, tổng chỉ huy trưởng của Long Phong Đặc Vệ. Anh ấy là nhân vật truyền kỳ trong ngành này, toàn làm những nhiệm vụ bảo vệ quan trọng có cấp bậc cao nhất, người bình thường muốn tìm anh ấy là điều không thể nào. Cho dù đại tiểu thư của ông chủ tớ bán mình đi cũng vô dụng.” Lạc Bắc Sương nói: “Tuy rằng tớ cũng chỉ nghe nói, nhưng dù sao truyền kỳ vẫn là truyền kỳ, rất bí ẩn. Hơn nữa, cậu không phát hiện vẻ ngoài của anh ấy… là kiểu vừa nhìn đã khiến phụ nữ không chịu nổi à. Cho nên, dù có đưa ra giá cao bao nhiêu, chỉ cần là công việc liên quan đến phụ nữ, anh ấy đều không nhận.”
Nếu như lúc trước nghe cô ấy nói những lời này, Sở Tiểu Điềm cùng lắm cảm thấy như đang nghe một cuốn sách, không hề có cảm giác chân thực.
Nhưng từ lúc gặp được Đoàn Tiêu cho đến hôm nay, cảm giác không chân thực kia đã trở nên chân thực một cách chấn động.
“Lần trước chỉ gặp anh ấy một lần, đại tiểu thư Châu kia đã nhập ma rồi, suốt ngày không ăn không uống, bám lấy bố mình, cũng chính là ông chủ của tớ, bảo anh ấy làm vệ sĩ riêng. Nhưng ông chủ nói rồi, người đàn ông này có nguyên tắc của mình, cho dù có mất hết tài sản cũng không thuê được, dù cho cậu là người giàu nhất hay quan lớn của quốc gia nào đi chăng nữa. Nếu không, làm sao tớ có thể nói cậu may mắn được chứ? Xảy ra chuyện có thể gặp được anh ấy, nếu đổi thành người khác, muốn cứu cậu khỏi tay tên điên nghiện ma túy mà không tổn thương nào, thế nào cũng có chút độ khó nhỉ?”
Lạc Bắc Sương nói đến đây thì dừng lại một lát, cô ấy chợt nhớ ra gì đó, tóm mạnh lấy vai cô: “Anh ấy đã là ân nhân cứu mạng của cậu rồi, cậu cảm ơn anh ấy chưa? Có để lại cách liên lạc không? Nếu đổi là tớ, lấy thân báo đáp tớ cũng đồng ý, á á á!!!”
Sở Tiểu Điềm: “...”
“Anh ấy còn ở trong bệnh viện phải không? Cậu mau đi tìm đi, cho dù không kết bạn được, ít nhất cũng nhân cơ hội này thử làm quen. Kết bạn với người như vậy không có hại gì cho cậu cả.”
Có người gõ cửa, Lạc Bắc Sương giống như bị người ta nhấn phải nút bấm nào đó, ngay lập tức từ cô gái điên cuồng hưng phấn chuyển thành nữ trợ lý tinh anh xinh đẹp, tay vuốt mái tóc được uốn xoăn tinh tế, lạnh lùng mà lịch sự nói: “Mời vào.”
Trước sau chưa tới hai giây mà đã trở mặt rồi.
Là đồng nghiệp trong công ty của Lạc Bắc Sương: “Chị Lạc, ông chủ đặt cơm trưa của khách sạn Vân Đình, em mang đến cho chị rồi.”
“Cảm ơn.”
Lạc Bắc Sương nói: “Sở Sở, ăn chung nhé?”
Ngoài miệng cô ấy nói như vậy, nhưng trong mắt tràn đầy uy hϊếp “Bây giờ cậu đi tìm người ta cho tớ, ngay và lập tức”.
“Không cần đâu.” Sở Tiểu Điềm nhìn bánh su kem, bánh kem, bánh quy được trang trí tinh tế và hồng trà vẫn còn bốc hơi nóng được lấy ra từ trong hộp, cô nuốt nước bọt, lưu luyến nói: “Tớ ra ngoài trước, cậu ăn đi.”
Lạc Bắc Sương nhìn dáng vẻ đáng thương của cô thì có chút không nỡ, nhưng lúc này làm thế nào cũng phải nhẫn tâm, cùng lắm là để lại hết món ngon cho cô.
Tuy rằng Quý Xuyên nói cô biết Đoàn Tiêu băng bó vết thương ở bệnh viện, nhưng Sở Tiểu Điềm tìm khắp đoạn đường cũng không thấy, cho đến khi gặp được một người rất quen mắt. Sở Tiểu Điềm nhìn kỹ, là một trong ba người hôm trước cô từng gặp, trên người còn mặc đồng phục của Long Phong Đặc Vệ.
Cũng không biết có phải đến tìm Đoàn Tiêu hay không, anh ta bước vào thang máy, dừng ở khoa ngoại tầng ba.