“Đều bị cậu dọa chạy đó.” Trình Nhượng đá vào Triệu Huy: “Ngay cả quen cũng không quen, còn muốn đưa người ta về nhà, có người như cậu sao?”
Triệu Huy nghiêng người tránh đi, tức giận nhìn: “Sao lại bị tôi dọa chứ? Rõ ràng là Karl và…”
Và Sếp mà.
Ba người nhìn về phía Đoàn Tiêu.
Lúc này cơn gắt ngủ khi bị đánh thức của Đoàn Tiêu đã giăng đầy khuôn mặt: “Không ai muốn ăn cơm nữa à? Được, trực tiếp làm nhiệm vụ đi.”
Sắc mặt ba người đều thay đổi, Triệu Huy suýt thì chạy tới ôm đùi, bỗng nhiên đầu nảy lên một suy nghĩ là chớp mắt như cô gái đáng thương vừa nãy: “Sếp à, bọn em đói rồi.”
Hai người còn lại cùng lúc đá anh ta một cái: “Cút!”
Có cơm ăn cũng bị cậu làm buồn nôn đến nỗi không có khẩu vị rồi!
“Nói thật đó, nếu cô gái như thế tìm tôi làm vệ sĩ, tôi không cần tiền cũng muốn bảo vệ cô ấy.” Trình Nhượng bỗng nói: “Xinh đẹp như vậy, nhát gan hệt như mèo con. Cậu nói xem, có người xấu nào không muốn bắt nạt người như vậy chứ.”
“Cô ấy trông cũng chỉ mười tám tuổi thôi nhỉ.”
“Nói lung tung.” Triệu Huy nói: “Người ta cùng lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, làm gì lớn như vậy chứ, mắt nhìn của cậu bị gì thế.”
“Nhưng so với đại tiểu thư họ Châu gì đó kia thì khiến người ta yêu thích hơn nhiều, còn muốn Sếp làm vệ sĩ riêng. Với dáng vẻ của cô ta, cho dù đưa tôi sáu con số tôi cũng không làm.”
“Sáu con số, không làm thật à?”
Triệu Huy vừa muốn nói chuyện, Đoàn Tiêu đã lạnh lùng nói: “Từ khi nào đến lượt các cậu lựa chọn khách hàng rồi?”
Triệu Huy lập tức nghiêm túc nói: “Khách hàng là thượng đế, chúng ta đều là cải trắng, chỉ có thượng đế lựa chọn chúng ta.”
Anh ta nói xong thì nhận ra gì đó, vội vàng nói tiếp: “Đương nhiên, Sếp không phải vậy.”
Chuyện cô chủ Châu kia chỉ vào Đoàn Tiêu bảo anh làm vệ sĩ riêng cho mình đã lan truyền khắp công ty từ lâu.
Công ty tổng cộng có hơn một nghìn vệ sĩ, bảo vệ, tuy rằng vệ sĩ top đầu chưa tới trăm người, nhưng cũng không ít, vậy mà cô ta lại chọn phải một người không thể chọn. Khi đó mấy người bọn họ đều có mặt, suýt thì nhịn cười đến nỗi ruột gan đều đau.
Có điều, trước mặt Đoàn Tiêu, không ai dám nói đùa quá trớn. Tuy rằng ngoài miệng bọn họ đều gọi anh là Sếp, nhưng dù sao Đoàn Tiêu là ông chủ lớn, trên dưới công ty hơn nghìn người, cho dù là lính xuất sắc trước khi xuất ngũ như thế nào thì cũng khâm phục và tôn trọng anh từ tận đáy lòng.
Đoàn Tiêu không nói nữa, đè vành mũ xuống, che đi đôi mắt.
Trình Nhượng lập tức đưa mắt với những người khác.
Đoàn Tiêu một mình bay đến nước B công tác để bảo vệ một nhân vật bí ẩn, có cấp bậc cao nhất trong tất cả nhiệm vụ, đương nhiên mức độ nguy hiểm cũng cao nhất, cho nên không ai biết là ai, nhưng nghe nói anh đã ba ngày không ngủ rồi. Lúc anh trở về bị thương đã đành, hai ngày nay anh cũng không hề rảnh rỗi, giờ đây khó khăn lắm mới được ngủ trưa một giấc trên xe.
Cũng bởi vì là Đoàn Tiêu, đổi thành ai trong số bọn họ cũng sẽ không điều chỉnh lại nhanh như vậy dưới tình huống bị thương.
Ba người lần lượt im miệng.
Karl ngoan ngoãn nằm bên chân Đoàn Tiêu, cũng nhắm mắt lại.
Tối hôm đó, có bé Tuyết Cầu bên cạnh nên Sở Tiểu Điềm đã yên tâm một chút.
Mà lúc cô đang tập trung gõ chữ, cũng là sau khi Tuyết Cầu ngủ trong một căn phòng khác, cô vẫn ngồi trước máy tính, vừa chìm đắm trong bầu không khí kinh dị vừa tưởng tượng những tình tiết phía sau.
Đến mười hai giờ, chương được đăng đúng giờ, Sở Tiểu Điềm thở phào, cảm thấy hôm nay mình lại không ngủ ngon rồi.
Khu bình luận vẫn nhộn nhịp như cũ, cô nhấp vào đọc, phát hiện có một bình luận được ghim lên đầu, hơn nữa còn có rất nhiều người trả lời lại.
“Chương này làm tôi đọc đến dựng tóc gáy, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc trước, đọc miêu tả nhân vật chính bị dọa cho sắp sụp đổ, tôi cảm thấy tác giả viết văn cũng bị dọa khóc rồi…”
“+1, những dòng chữ tràn đầy nỗi sợ hãi trong nội tâm tác giả cũng dẫn chúng ta vào cao trào của nỗi sợ, thật lợi hại.”
“Người bên trên e rằng không biết nhỉ, Boss Phạn Âm là người coi phim kinh dị cấp bậc man rợ cũng thờ ơ đó.”
“Tác giả sẽ sợ ư? Không thể nào, nói thật lòng cấp độ kinh dị của bộ truyện này còn dữ dội hơn bộ đầu tiên. Nếu như tác giả sợ thật thì sao có thể viết ra được cốt truyện đáng sợ như vậy chứ?”
Sở Tiểu Điềm suýt thì bật khóc, đây là bình luận đầu tiên viết ra lời thật lòng của cô kể từ khi cô viết truyện kinh dị tới nay! Nhưng mức độ vẫn còn thấp.
Cô nào có phải sắp bị dọa khóc chứ, cô là khóc cũng khóc không ra rồi!
Nếu có người ở đây sẽ phát hiện từ đầu đến chân của cô chưa hề ngừng run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt, lòng bàn tay toàn mồ hôi, cũng may cơ thể cô vẫn còn chịu được.
Khi thấy càng có nhiều bình luận bên dưới bình luận được ghim này, Sở Tiểu Điềm không kìm được mà trả lời một câu - Người ta thật sự rất sợ đó, hu hu hu.
Cô không bình luận còn đỡ, vừa bình luận thì nó hoàn toàn bùng nổ.
“Ha ha ha, Boss đáng yêu quá, bọn tôi đều tin cậu thật sự ‘sợ hãi’, ha ha ha.”
“Vừa rồi còn nổi da gà khắp người, nhìn thấy câu trả lời của tác giả làm tôi cười chết mất.”
“Tưởng tượng ra cảnh Boss Phạn Âm cuộn mình trong chăn run bần bật, thầm cảm thấy đáng yêu quá.”
“Người bên trên tưởng tượng sai rồi, phải tưởng tượng Boss vừa ngậm thuốc vừa cười nhạo đám nhát gan chúng ta mới đúng. Đó mới là Phạn Âm thật sự!”
“Cậu thua thật rồi, ha ha ha. Người đọc đi theo từ cuốn đầu tiên cho đến hiện tại tỏ ý mỗi một câu nói của Boss Phạn Âm đều không đáng tin, bởi vì mỗi câu nói đều có khả năng trải đường cho suy nghĩ rất đáng sợ!”
Sở Tiểu Điềm muốn lật tung máy tính.
Cô nói thật mà! Sao không ai tin thế?
Sở Tiểu Điềm ngây dại tắt máy tính, bây giờ đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, nếu còn không ngủ, ngày mai cô lại không dậy đi đến công ty nổi.
Thực ra cô đã định nộp đơn từ chức rồi.
Bởi vì ban ngày đi làm, buổi tối gõ chữ, từ năm ngoái thần kinh của cô đã bắt đầu suy nhược, liên tục mất ngủ. Đi làm ở công ty và gõ chữ, nếu phải từ bỏ một trong hai, thứ cô từ bỏ chỉ có thể là thứ đầu tiên. Bởi vì nội bộ công ty có vấn đề, công ty thiết kế của cô đã một tháng không có khách hàng rồi. Chỉ dựa vào tiền lương ít ỏi đó, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi, hơn nữa ông chủ còn giữ một tháng tiền lương chưa trả cho cô.
Cô làm công việc viết kế hoạch, đôi khi bị ép phải sửa đổi bản thảo mấy chục lần liên tục, dung lượng bộ não sắp bị vắt kiệt.
Một tháng trước cô đã muốn từ chức, nhưng ông chủ cố gắng níu giữ, đồng thời nói nếu như hai tháng nữa mà công ty vẫn không khởi sắc thì cô đi cũng không muộn, công ty hiện giờ chỉ mình cô làm kế hoạch, nếu cô đi rồi, lỡ như có khách hàng đến thì phải làm sao?
Cô mềm lòng nên đã đồng ý, nhưng một tháng này ở công ty, ngoại trừ giày vò thì chính là giày vò. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ bị đột tử ngay lập tức.
Sáng hôm sau thức dậy cô đã gửi tin nhắn cho Lạc Bắc Sương: Tớ quyết định rồi, hôm nay dù thế nào cũng phải từ chức!
Dựa vào độ ăn ý giữa cô và Lạc Bắc Sương, cô biết Lạc Bắc Sương nhất định sẽ gửi tin nhắn ủng hộ và cảnh cáo cô. Ủng hộ cô từ chức và cảnh cáo cô nhất định đừng mềm lòng mà ở lại nữa.
Mà cho đến khi cô lên xe buýt vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Lạc Bắc Sương, chắc là đang bận.