“Mộ Dung Ly? Không phải là Thiếu trang chủ Mộ Dung sơn trang sao? Làm sao lại bị người khác uy hϊếp?”
Thanh Ca như có điều suy nghĩ nhìn trên dưới Mộ Dung Ly một cái, sau đó không giải thích được lầm bầm lên tiếng.
Mà lúc này, Mộ Dung Ly cũng phục hồi tinh thần lại, hắn thay đổi bộ dạng mơ hồ ngu ngơ mới vừa rồi kia, tức giận mà đề phòng nhìn chằm chằm Thanh Ca nói:
“Ngươi là ai? Ban đêm thăm dò Mộ Dung sơn trang có mục đích gì?”
Vừa nói liền kéo ra giường đắp ở trên người của mình, giọng nói mặc dù tức giận, nhưng xen lẫn e lệ vì hắn không chịu nổi khía cạnh bị người vũ nhục của hắn bị người khác nhìn thấy.
Thanh Ca cũng không vì thái độ Mộ Dung Ly mà tức giận, mà chỉ đại thúc thô thúc nằm trên mặt đất nói:
“Ta giúp ngươi, không phải sao?”
Mộ Dung Ly nhìn về phía đại thúc thô tục trên mặt đất, trong mắt nhất thời phát ra cừu hận, nhưng nói với Thanh Ca, cũng không phải là lòng biết ơn mà mang theo điểm khủng hoảng, lại có điểm trách tội hướng về Thanh Ca quát:
“Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác?”
Mộ Dung Ly tuy đang trách tội Thanh Ca nhưng nhìn đại thúc thô tục ngã xuống đất ngất đi, cũng không thấy cử động của hắn muốn đứng lên đỡ lão dậy.
Thanh Ca thấy Mộ Dung Ly không biết tốt xấu cũng không trách tội, nhàn nhạt nói sự thật:
“Vừa nãy ngươi ở dưới thân hắn không phải có cảm giác rất khuất nhục, rất giãy dụa sao? Đã như vậy tại sao còn bắt mình phải đón nhận?”
Mộ Dung Ly thấy khía cạnh không muốn bị người khác thấy của mình lại bị Thanh Ca nói ra thẳng thắn như vậy, trong lúc nhất thời xấu hộ không chịu nổi, lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi,,, ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì cũng không biết thì đừng làm bộ hiểu rõ, ngươi đi đi, không nên ở nơi này nhiều chuyện.”
Thanh Ca không bị ảnh hưởng mà tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn thoáng qua đại thúc thô tục trên mặt đất nói tiếp:
“Lão ta không phải bắt mẫu thân ngươi để uy hϊếp ngươi sao? Ngươi cũng không phải vì chuyện đó mà nhịn nhục chịu đựng hắn? Nếu ta không có lý giải sai, những lời lão nói vừa này là ý này đi?”
Mộ Dung Ly nghe Thanh Ca nói chuyện vừa xảy ra, không giận ngược lại cười, lầu bầu nói:
“Ha ha ha… Ngươi nói sai hết rồi, lão không có bắt mẫu thân ta. Ngươi biết lão là ai không? Lão là phụ thân của ta, lão là phụ thân ta a. Ngươi từng thấy phụ thân nào đối với con mình như vậy sao? Người khác còn nói lão là chính nhân quân tử, trên thực tế lão không bằng cầm thú, cầm thú ngay cả con mình cũng không buông tha.
Mà mẫu thân ta cũng không có ai bắt buộc bà, càng không người ép bà, bà chính là cam tâm tình nguyện muốn bảo vệ tên ác ma này, bất kể ác ma này đối với bà như thế nào, bà khăng khăng một mực bảo vệ lão, ha ha ha,,,,, “
Nói xong hắn còn dùng tay lau một ít nước mắt nơi khóe mắt.
Đều nói nam nhi có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa tới chỗ thương tâm, nhịn cố nén nước mắt, bộ dạng khuất phục kia, nghĩ đến hắn thật khổ đến tận xương tủy đi.
Thanh Ca nhìn Mộ Dung Ly rơi nước mắt, nhíu nhíu mày nói:
“Nếu là mẫu thân ngươi tự bà chọn con đường này, ngươi cần gì phải phụng bồi bà cùng nhau hãm sâu trong đó? Nếu không thích, ngươi có thể tự mình rời đi không phải sao. Hơn nữa đều nói Thiếu trang chủ Mộ Dung sơn trang – Mộ Dung Ly võ nghệ siêu quần, muốn rời khỏi nơi này hẳn là rất dễ dàng đi. Hơn nữa nếu ngươi quả thật nhìn không vừa mắt, cũng có thể trực tiếp gϊếŧ lão không phải sao? Dù sao nghe nói võ công của lão cũng không có gì đặc biệt không phải sao?”
Mộ Dung Ly lúc này không biết là vì không quan tâm nữa hay là vì muốn phát tiết những gì đã kiềm chế bao lâu nay, tóm lại đối với câu hỏi của Thanh Ca, hắn cũng không e dè hồi đáp:
“Mẫu thân ta khăng khăng một mực thương lão, thề chết cũng muốn bảo vệ lão, mẫu thân ta không muốn theo ta rời đi, ta làm sao có thể mặc kệ bà được?
Mới vừa rồi ngươi cũng nghe được, chẳng lẽ ta thật sự để cho bà bị tên cầm thú này hành hạ sao. Nếu là như vậy, không bằng thay bà chịu khuất nhục này.
Nếu như gϊếŧ lão rồi, mẫu thân ta nhất định sẽ rất thương tâm, ta không đành lòng thấy mẫu thân mình thương tâm.”
Bây giờ hắn cảm thấy ổn định rất nhiều, nói xong còn cười khổ ngẩng đầu nhìn nóc nhà chỗ Thanh Ca rơi xuống lưu lại một lỗ rộng, bình tĩnh giống như người chịu khuất nhục không phải bản thân hắn vậy.
Bộ dáng Mộ Dung Ly như vậy khiến Thanh Ca không khỏi thấy một tia đau lòng, nàng nhìn Mộ Dung Ly, thật dịu dàng nói:
“Mẫu thân ngươi đối với việc ngươi bị tên cầm thú kia sỉ nhục như vậy, ngươi tại sao còn phải suy nghĩ cho bà ta như thế?”
Phải biết rằng trên đời này, mẫu thân cũng không phải là tất cả, ít nhất mẫu thân Lãnh Thanh Ca nàng chính là một đại biểu rất tốt.
Mộ Dung Ly vẫn là tư thế ngửa đầu, giống như là nhớ lại chậm rãi nói.
“Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân ta đối xử với ta rất tốt, lúc bà cười với ta ấm áp như vậy, lúc ta nghịch ngợm, bà cũng không trách cứ, chỉ biết từ ái giảng đạo lý. Bà còn thích làm quế hoa cao mà ta thích nhất cho ta.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, bà không cười với ta, đùa giỡn với ta, bà cũng không giảng đạo lý nữa, mà là cầm cây mây hung hăng quật ta. Ta nghĩ bà có lẽ chẳng qua là hận ta không tiến bộ, vì vậy từ đó về sau ta không hề nghịch ngợm nữa, mà là thực cố gắng học công phu.
Nhưng bà không còn cười đối với ta nữa, cũng không làm quế hoa cao cho ta. Cho dù là như vậy, nhưng bà cũng là mẫu thân ta, mẫu thân từng đối với ta rất dịu dàng, ta làm sao có thể bỏ lại bà không quan tâm đây, hơn nữa bà cũng không biết tên cầm thú này đối xử với ta như vậy, tốt nhất là không biết.”
Nói xong lời cuối cùng ngay cả chính hắn cũng có chút không xác định.
Thanh Ca biết Mộ Dung Ly còn sống dưới bóng của mẫu thân hắn khi còn bé, cho dù mẫu thân hắn bây giờ đã thay đổi, nhưng hắn vẫn xem nàng là mẫu thân dịu dàng từ ái khi còn bé kia. Nhưng một mẫu thân từng bảo vệ nhi tử của mình như vậy là chuyện gì làm cho bà đột nhiên thay đổi, Thanh Ca không giải thích được hỏi:
“Vậy ngươi biết mẫu thân ngươi tại sao phải biến thành như bây giờ không?”
Mộ Dung Ly nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Năm ta năm tuổi, mẫu thân cùng ta xuống núi Lạc thành chơi, nhưng lúc trở về thì gặp được cường đạo, bọn chúng muốn bắt mẫu thân ta, sau đó chúng ta cùng thị vệ và mấy tên cường đạo dây dưa, sau đó trong lúc hỗn loạn ta bị đánh ngất xỉu, chờ khi ta tỉnh lại đã thấy mình ở bên trong sơn trang, nhưng không nhìn thấy mẫu thân.
Trước kia lúc ta nghịch ngợm bị thương, mẫu thân cũng sẽ ở bên cạnh ta, ta nghĩ mẫu thân có phải cũng bị những cường đạo kia đả thương hay không, liền lôi kéo hạ nhân bên trong sơn trang hỏi, nhưng bọn họ đều nói là phụ thân ta cùng mẫu thân ta trở về nhà ngoại tổ phụ thăm người thân.
Không được mấy ngày phụ thân ta cũng chính là tên cầm thú này mang theo mẫu thân ta trở lại, nhưng từ khi đó bắt đầu, mẫu thân liền không bao giờ… cười với ta nữa, chỉ có khi bà nhìn thấy tên cầm thú này mới có thể cười đến rất vui vẻ, ta cũng không biết ta làm gì chọc cho mẫu thân tức giận.
Từ đó về sau ta ở trước mặt mẫu thân cũng thật biết điều, rất nghe lời, nhưng mẫu thân vẫn là không cười với ta, ta rất muốn biết tại sao mẫu thân lại không thích ta.”
Lời nói cuối cùng của Mộ Dung Ly bắt đầu mang theo tiếng khóc, phảng phất giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ vậy
Thanh Ca ở lúc Mộ Dung Ly tự thuật rõ ràng có thể cảm giác được rất nhiều chỗ sơ hở, Thanh Ca theo thói quen vuốt tiểu yêu trên cổ tay phân tích nói:
“Ngươi không cảm thấy nơi này có rất nhiều chỗ không thông sao? Tại sao tên cầm thú này chọn vào thời điểm đó đi thăm người thân, theo lý thuyết nhi tử của mình bị thương, làm phụ mẫu hẳn là rất lo lắng mới đúng. Được rồi, cho dù tên cầm thú này không lo lắng ngươi có bị thương không, nhưng khi đó mẫu thân ngươi không phải là rất thương ngươi sao, bà hẳn là lo lắng cho ngươi nên ở bên cạnh ngươi mới đúng chứ, tại sao biết rõ ngươi bị thương, còn đi ra ngoài thăm người thân được? Ngươi không cảm thấy rất không hợp lý sao?
Mà sau khi trở về thái độ đối với ngươi càng làm cho người ta cảm thấy rất khả nghi, không phải sao?”
Thanh Ca cảm thấy nơi này nhất định có một bí mật không thể cho ai biết.
Mộ Dung Ly nghe vậy có chút hi vọng nhìn Thanh Ca gật đầu, hắn cũng cảm thấy Thanh Ca phân tích rất có đạo lý, nhưng hắn từ trước chưa từng có nghĩ tới những thứ này, mẫu thân là mẫu thân, cho dù thái độ mẫu thân đối với thắn đột nhiên thay đổi, hắn cũng sẽ cảm thấy đó là vấn đề của hắn, chưa từng có nghĩ tới mẫu thân của hắn có vấn đề hay không.
Hắn đột nhiên hy vọng nơi này thật sự có bí mật gì hắn không biết, cũng hy vọng thái độ mẫu thân hắn đối với hắn đột nhiên thay đổi không là bởi vì hắn làm sai cái gì, hơn nữa không phải là không thương hắn, mà là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó.
Thanh Ca nhìn trong mắt Mộ Dung Ly hi vọng, nghĩ đến thái độ mẫu thân hắn thay đổi đối với hắn là đả kích so với đả kích hắn bị cầm thú này vũ nhục còn muốn lớn hơn đi. Điều này làm cho nàng có chút không đành lòng phá hư một chút hy vọng còn lại trong lòng của hắn, bởi vì trực giác Thanh Ca nói cho nàng biết, sự thực bên trong bí mật này cũng không tốt đẹp như hắn nghĩ đâu.
Thanh Ca muốn nói lại thôi hỏi:
“Chẳng lẽ trước kia ngươi cũng không có cảm thấy nơi này có vấn đề sao?”
Mộ Dung Ly lắc đầu tỏ vẻ không có, hắn cho tới bây giờ cũng không có hoài nghi mẫu thân của hắn, vậy hắn sao lại cảm thấy bên trong chuyện kia có vấn đề chứ?
Thanh Ca đối với thái độ vô cùng mãnh liệt lệ thuộc vào mẫu thân của Mộ Dung Ly rất là bất đắc dĩ, tuy nói tin cậy mẫu thân không sai, nhưng cũng phải có suy tư phán đoán của mình chứ.
Thanh Ca bây giờ đối với bí mật cho Mộ Dung sơn trang so với Loan Phượng bội kia cảm thấy hứng thú hơn, bởi vì nàng không biết vì sao đối với Mộ Dung Ly dịu dàng này có một loại không tên đồng tình cùng thương hại, nàng nhìn thấy mặt Mộ Dung Ly có chút ít trắng bệch nói:
“Đi theo ta đi.”
Mộ Dung Ly đối với Thanh Ca có cảm giác rất muốn lệ thuộc vào, bởi vì nàng cũng không có vì vậy mà lộ ra vẻ mặt khinh miệt hoặc là ghét bỏ, vì nét mặt của nàng vẫn nhàn nhạt, giống như chuyện lớn đến đâu trong mắt của nàng cũng tại nổi bất kỳ gợn sóng nào, nhưng lại để cho hắn có một loại cảm giác an toàn.
Hắn cũng rất muốn đi cùng nàng, nhưng trước khi tra rõ ràng mọi chuyện, hắn không thể bỏ lại mẫu thân của hắn không quan tâm, vì vậy hắn lắc đầu cự tuyệt nói:
“Không được, một mình ngươi đi thôi.”
Lúc nói ra những lời này, biểu hiện trên mặt hắn gần như muốn khóc lại chứa đựng thê lương, thật ra Thanh Ca không đành lòng để cho hắn ở đây một mình.
Thanh Ca tự nhiên cũng đoán được nguyên nhân Mộ Dung Ly cự tuyệt, nàng nhìn bộ dạng Mộ Dung Ly như bị vứt bỏ nói:
“Chẳng lẽ nếu không tra rõ ràng ngươi vẫn ở đây bị lão vũ nhục sao? Ngươi đi theo ta, ta giúp tra, như thế nào? Dù sao ta cũng đang rãnh rỗi, vừa lúc cũng cảm thấy rất hứng thú với bí mật của Mộ Dung sơn trang.”
Thanh Ca khó được chủ động mở miệng khuyên một người đi cùng nàng, hơn nữa còn là một nam nhân, nếu chuyện này để cho Trạm Nguyệt Hàn hoặc là Cơ Vô Tà biết rồi, còn không ghen tỵ đến chết với Mộ Dung Ly hắn a.
Mộ Dung Ly vẫn kiên trì lắc đầu, cự tuyệt nói:
“Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không bỏ lại mẫu thân ta một mình, ngươi vẫn là đi thôi.”
Thanh Ca thấy Mộ Dung Ly kiên trì như vậy cũng đành phải thôi, không có đạo lý người ta đã cự tuyệt rõ ràng như vậy, nàng còn quấn lấy không buông, nàng không phải là người không có lễ tiết như vậy. Hơn nữa nàng cũng không thích bắt buộc người khác, nếu hắn tình nguyện lưu lại, vậy nàng không nói thêm cái gì nữa, chỉ là quay về phía Mộ Dung Ly nói:
“Vậy cũng được, ta đi.”
Vừa nói Thanh Ca liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi nhìn Mộ Dung Quần ngã trên mặt đất:
“Ngươi yên tâm đi, lão tỉnh lại sẽ không nhớ được chuyện trước khi ngất.”
Mộ Dung Ly biết điều gật đầu, đáp một tiếng.
“Ừ”.
Thanh Ca lại nhìn thêm một lần nữa, khuôn mặt Mộ Dung Ly dịu dàng mà thê thảm tái nhợt, sau đó xoay người rời đi.
Mộ Dung Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hướng phương hướng Thanh Ca rời khỏi cất giọng nói:
“Ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”
Thanh Ca cũng không quay đầu lại nhẹ giọng trả lời:
“Lãnh Thanh Ca.”
Mặc dù thanh âm rất nhẹ, nhưng nàng tin tưởng lấy võ nghệ của Mộ Dung Ly nhất định có thể nghe được lời nàng nói.
Mộ Dung Ly nghe vậy nhìn phương hướng Thanh Ca rời khỏi, trong tâm lặng lẽ nhớ tới tên Thanh Ca.
Thanh Ca bay vọt tới nơi cùng Sát hội hợp, rất xa liền nhìn thấy thân ảnh Sát một người vắng lạnh. Thanh Ca đi tới bên người Sát, nhìn bộ dáng Sát đến có chút lo lắng nhẹ giọng nói:
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Lúc Sát nhìn thấy Thanh Ca thì lo lắng cùng sốt ruột liền biến mất, nhẹ giọng đáp rồi yên lặng đi theo bên người Thanh Ca, cùng nhau hướng Lạc thành bay vọt đi.