Ban đêm, hai bóng người lặng yên không một tiếng động xuyên qua Mộ Dung sơn trang. Bên trong Mộ Dung sơn trang trừ thị vệ đang tuần tra, còn lại đều ở màn đêm lộ ra vẻ đặc biệt yên tĩnh, vì vậy cũng không ai phát hiện trong trang đã có người ngoài xông vào.
Hai thân ảnh kia không có mục đích đi bộ chung quanh một lượt, bộ dáng kia giống như là đang tìm kiếm một món đồ, hoặc là nhàn nhã đi dạo cảnh đêm vậy. Mà hai người này chính là Thanh Ca cùng Sát ban ngày còn đang ở trong tửu quán Lạc thành uống rượu.
Lúc này mục đích hai người lẻn vào Mộ Dung sơn trang là do Thanh Ca nhất thời cao hứng, nghĩ muốn biết một chút về Loan Phượng bội trong truyền thuyết, cùng với kiểm tra Mộ Dung sơn trang thần bí.
Lúc hai người ngừng lại, Thanh Ca dùng giọng điệu quả nhiên nói với Sát:
“Ta đã nói mà, bên trong Mộ Dung sơn trang an tĩnh như vậy, nơi nào có bộ dạng giống như là đã mất bảo bối chứ, càng không có cái dạng hỗn loạn người ngã ngựa đổ phía ngoài kia đồn đãi nha. Có thể thấy được Loan Phượng bội kia bây giờ vẫn ở bên trong Mộ Dung sơn trang này, về lời đồn đãi bên ngoài hiển nhiên là do Mộ Dung sơn trang cố ý tung ra mà thôi.”
Sát đối với bản lãnh liệu sự như thần của Thanh Ca rất là bội phục, chẳng qua là hắn vẫn không giải thích được:
“Chuyện Mộ Dung sơn trang này có Loan Phượng bội cũng không phải là ngày một ngày hai, hơn nữa người trong thiên hạ mơ hồ đều biết Mộ Dung sơn trang có một bảo bối, lại càng có không ít người trong giang hồ vẫn âm thầm nhìn trộm nhất cử nhất động Mộ Dung sơn trang, nếu như Mộ Dung sơn trang ra hạ sách này là vì đề phòng cướp, vậy muốn phòng cũng sớm nên phòng a, tại sao phải hết lần này tới lần khác chọn vào lúc này làm như vậy chứ?”
Đây cũng là chỗ hắn nghĩ hoài không ra.
Theo lý thuyết Mộ Dung sơn trang bọn họ trước kia không sợ tặc trộm, bây giờ cũng có thể không sợ tặc nhớ thương mới đúng.
Thanh Ca thấy một đôi thị vệ tuần tra hướng chỗ bọn họ đi tới, cẩn thận hạ giọng đối với Sát nói:
“Có lẽ Mộ Dung sơn trang cảm thấy người trước kia tới trộm Loan Phượng bội cũng là kẻ trộm vặt mà thôi nên Mộ Dung sơn trang thấy không đủ gây sự sợ hãi cho họ. Mà lần này có thể có ai đó hoặc thế lực nào đó làm cho Mộ Dung sơn trang cũng sợ hãi họ sẽ lấy được bảo bối kia đi. Mà Mộ Dung sơn trang tự nhận không địch lại liền thả ra lời đồn như vậy sao. Bất quá đây cũng là suy đoán của ta mà thôi, sự thật đến tột cùng là như thế nào ai biết được.”
“Ừm.”
Sát nhẹ nhàng đáp lại lời Thanh tỏ vẻ hiểu rõ.
Đợi đến khi thị vệ tuần tra đi xa rồi, Thanh Ca lai tiếp tục nói:
“Chúng ta hôm nay không phải là đến tìm Loan Phượng bội cùng với Mộ Dung sơn thần bí trang sao? Nếu Loan Phượng bội là bảo bối, như vậy Mộ Dung sơn trang hẳn là phải rất cất dấu cẩn thận mới đúng. Còn người chân chính biết chỗ ẩn giấu của nó không phải là người hiện đảm nhiệm Trang chủ Mộ Dung sơn trang – Mộ Dung Quần sao. Việc bây giờ chúng ta muốn làm chính là tìm được chỗ ở của Mộ Dung Quần, nơi đó cũng có khả năng là nơi giấu Loan Phượng bội nhất. Nếu như thật sự tìm không được, cũng chỉ có trực tiếp hỏi bản thân Mộ Dung Quần.
Ngươi không phải nói công phu của hắn không cao sao? Vậy thì dễ làm việc hơn nhiều. Bất quá Mộ Dung sơn trang này không có chuyện gì lại sửa chữa lớn như vậy để làm gì, hơn nữa hiện tại khắp nơi đều là núi đen một mảnh, ai biết chỗ ở Mộ Dung Quần ở đâu a?”
Thanh Ca bất mãn nhìn bốn phía, oán trách nói.
Sát thì ở một bên rất kiên nhẫn nghe Thanh Ca càm ràm, tuy là đêm tối, nơi nào cũng là một mảnh đen nhánh, bất quá ánh mắt Sát nhìn Thanh Ca chuyên chú giống như vạn ngói chiếu sáng đèn làm cho không người nào có thể quên.
Thanh Ca đối với ánh mắt cực nóng của Sát cũng rất là bất đắc dĩ, hài tử này chỉ có trong đêm tối mới có thể biểu lộ hoàn toàn tình cảm đối với nàng. Bất quá đối với tình cảm của Sát, Thanh Ca lại khổ nổi không biết đáp lại như thế nào, mặc dù đối với nàng bình thường luôn là lạnh lùng, nhưng Sát thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt khả ái rất là đáng yêu. Bất quá đó cũng chỉ là hảo cảm mà thôi, nàng không hiểu được cái gì là yêu, cũng không biết cái gì là yêu, vì vậy nàng cũng không cách nào giống như Sát yêu nàng mà đáp lại tình yêu của hắn.
Huống chi nàng đã có hai tình nhân là Trạm Nguyệt Hàn cùng Cơ Vô Tà, mặc dù Cơ Vô Tà đã đi rồi. Bất quá với cái tính cách bất kham kia của nàng hoàn toàn không thích hợp với người đơn thuần mà chấp nhận như Sát. Hơn nữa nàng tin tưởng nam nhân tốt giống như Sát vậy hẳn là sẽ có nữ nhân khác tốt hơn mới đúng, vì vậy nàng đối với tình cảm của Sát, nàng chỉ có thể lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, nghĩ đến phương thức xử lý này đối với tình cảm của Sát cũng có thể coi là tốt nhất.
Thanh Ca không thèm chú ý đến ánh mắt cực nóng kia của Sát, nhìn chung quanh một hồi, sau đó nói:
“Chúng ta vẫn là chia nhau tìm đi, ngươi qua bên kia, ta đi bên này, giờ sửu ở cửa sơn trang hội họp.”
Thanh Ca nói xong liền hướng phương hướng nàng vừa chỉ mà đi tới, đi được vài bước, cảm giác Sát phía sau không hề có động tĩnh gì, xoay người nhìn mới thấy bộ dáng Sát không muốn cùng nàng tách ra, ở nơi đó cau mày nhìn Thanh Ca, hoàn toàn một bộ dáng cảm giác bị vứt bỏ, nhưng là khuôn mặt kia lại vẫn biểu hiện khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng kia nói đáng yêu bao nhiêu thì có đáng yêu bấy nhiêu.
Thanh Ca thở dài, quay đầu đi tới bên người Sát, đi khập khiễng ngửa đầu ở mặt Sát nhẹ nhàng hôn lên, sau đó ôn nhu nói:
“Mau đi đi, một lát ở cửa chờ ta.”
Lần này nói xong cũng không đợi Sát phản ứng liền xoay người biến mất trong bóng đêm mịt mù. Lưu lại Sát tự một mình ngây ngốc lấy tay vuốt chỗ Thanh Ca mới vừa hôn qua, nhìn bóng lưng Thanh Ca biến mất, khuôn mặt đỏ kiều diễm ướŧ áŧ lại bị che dấu dưới bóng đêm mịt mờ này, làm cho người ta không rõ hỉ nộ lúc này của hắn. Bất quá cặp ánh mắt thâm thúy mà u buồn của hắn đang lóe ra kích động cùng hạnh phúc, có thể thấy được nội tâm hắn lúc này căng thẳng cùng kích động.
Sát duy trì động tác ôm mặt kia nhìn phương hướng Thanh Ca biến mất không nhúc nhích đứng ở nơi đó, Lúc người khác cho là hắn đã hóa đá thì hắn thế nhưng động, hắn xoay người hướng phương hướng ngược lại của Thanh Ca bay vọt đi, bất quá bàn tay đặt ở trên mặt hắn vẫn không có lấy xuống.
Trong lúc này thì Thanh Ca thành thạo xuyên qua lầu các các Mộ Dung sơn trang, bất quá thủ vệ Mộ Dung sơn trang quả thật là canh phòng nghiêm mật, cứ ba bước một tốp, bảy bước một trạm canh gác, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là trừ những thị vệ tuần tra này, thì không còn một sinh vật sống nào khác, chẳng lẽ gã sai vặt và nha đầu bên trong Mộ Dung sơn trang không hoạt động về đêm sao.
Trong đêm tối Mộ Dung sơn trang an tĩnh đến làm cho người cảm thấy quỷ dị.
Trong lúc vô tình, Thanh Ca đi tới một chỗ đình viện vắng vẻ, chỗ đình viện này mặc dù vắng vẻ cũng là sân có ánh đèn duy nhất ở Mộ Dung sơn trang. Mà cả Mộ Dung sơn trang thủ vệ sâu nghiêm, cũng chỉ có cái chỗ này ngay cả cái bóng thị vệ cũng nhìn không thấy, loại hiện tượng dị thường này còn không làm cho người ta cảm thấy quỷ dị sao.
Thanh Ca dựa vào giác quan thứ sáu của nữ nhân cảm thấy đình viện tuyệt đối có bí mật, vì vậy chân liền điểm phi người lên trên nóc nhà, sau đó dọc theo nóc nhà hướng gian phòng đang phát sáng mà đi tới. Càng đến gần gian phòng, lại càng có thể nghe thấy thanh âm quái dị từ trong phòng phát ra, giống như là kêu rên nhịn đau khổ hoặc như là rêи ɾỉ vui thích.
Thanh Ca đi tới nóc nhà gian phòng kia rồi đứng lại, sau đó với lòng hiếu kỳ nhấc lên mấy khối mái ngói, trong nhà hết thảy liền không có chút nào giữ lại hiện ra ở trong mắt Thanh Ca.
Cảnh tượng bên trong gian phòng phảng phất tựa như lần đầu Thanh Ca nhìn thấy Ngữ Tình thối nát vậy, chẳng qua là bên trong nhà nhân vật chính tùy Ngữ Tình khi đó một nam một nữ bây giờ biến thành hai nam nhân mà thôi, hơn nữa so sánh với Ngữ Tình lần đó chỉ có hơn chớ không kém ( xin mọi người nhớ lại cảnh tượng lúc Thanh Ca lần đầu tiên nhìn thấy Ngữ Tình một chút).
Chỉ thấy hai nam nhân trong nhà hồng quả quả dây dưa ở chung một chỗ, mà một người trung niên đại thúc lớn lên trông thô tục, ở phía sau một nam nhân khác không ngừng đâm chọc vào. Mặc dù thân hình nam nhân kia vẫn luôn là nằm úp sấp, làm cho Thanh Ca không cách nào thấy rõ khuôn mặt của hắn, bất quá từ cái thân da thịt trắng nõn kia vẫn có thể thấy được đây tuyệt đối là một nam tử vô cùng trẻ tuổi.
Có thể vì lúc đại thúc thô tục chạy nước rút lực quá mãnh liệt, khiến cho nam tử trẻ tuổi bên dưới hắn kêu rên vài tiếng, đại thúc thô tục kia vì vậy bất mãn một cái tát vỗ vào trên mông nam tử trẻ tuổi, ngoài miệng còn léo nha léo nhéo quát lớn:
“Kẹp chặt cái mông một chút cho lão tử, nâng lên chút, rêи ɾỉ lại nhỏ như vậy, là lão tử làm được ngươi khó chịu có phải hay không? Gọi to một chút cho lão tử.”
Nam tử phía dưới giống như không nghe thấy như cũ làm theo ý mình vẫn duy trì bộ dáng lúc trước là thanh âm kêu rên kia, hơn nữa thanh âm kêu rên không giống như là vì sung sướиɠ mà phát ra mà thanh âm giống như từ trong hàm răng nghẹn ngào vậy.
Đại thúc thô tục không có được tư thế cùng tiếng kêu mà lão mong muốn, bất mãn lên tiếng uy hϊếp nói:
“Cùng Lão Tử không biết trải qua bao nhiêu lần, còn giả bộ thanh cao, Làm sao? Ngươi nghĩ muốn Lão Tử đem mẫu thân ngươi đến hang ổ bọn khất cái kia, để cho những tên khất cái kia lăn lộn có phải hay không?”
“Không, van xin ngươi không nên hành hạ mẫu thân ta, ta rên, ta rên là được.”
Nam tử trẻ tuổi nghe vậy kích động từ chối mấy câu, sau đó nghe lời đại thúc thô bỉ kêu ra tiếng.
Đại thúc thô tục hài lòng vỗ mông nam tử trẻ tuổi, khinh miệt nói:
“Như thế này là được rồi, lại gọi to thêm chút, con mẹ ngươi chính là đồ rẻ tiền, nếu nhớ tớ mụ mẫu thân giống như nữ nhân xui xẻo của ngươi như thế, mỗi lần cũng không nên để Lão Tử uy hϊếp ngươi mấy câu mới bằng lòng nghe lời, cuối cùng còn không phải rên đến thoải mái như vậy sao. Bất quá mẫu thân ngươi có thể nói là thức thời hơn so với ngươi rất nhiều. Lão tử cũng còn chưa động tới, mẫu thân ngươi đã biết chủ động nằm ở phía dưới lão tử, bất quá mẫu thân ngươi mặc dù là nữ nhân, nhưng lớn lên cũng không bằng ngươi, không có tiểu thân thể mềm mại như ngươi, nhìn liền khiến lão tử chảy nước miếng.”
Nam tử trẻ tuổi không phản bác được, giống như một con người không có sự sống phát ra tiếng kêu không có chút sự sống nào, bất quá hai tay hắn nắm chặt lấy mép giường, nổi lên gân xanh có thể làm cho người ta cảm giác được nội tâm của hắn lúc này vô cùng tức giận và không cam lòng.
Đại thúc thô tục dường như bất mãn với việc vẫn cũng duy trì cùng một tư thế, liền thô lỗ đem nam tử trẻ tuổi trở mình, để cho mặt nam tử trẻ tuổi đối diện của hắn.
Khi nam tử trẻ tuổi chính thức đối diện với đại thúc thô tục, hé ra khuôn mặt hoàn toàn in sâu vào thị giác của Thanh Ca. Sống mũi khéo léo thon dài, lông mi dày, phía trên dường như còn treo vài giọt bọt nước, chẳng qua là không biết bọt nước kia thành phần đến tột cùng là nước mắt hay là mồ hôi. Đôi môi mỏng lúc này lộ ra vẻ tái nhợt, còn cặp mắt hoa đào dường như hàm chứa động tình, lúc này khuôn mặt chứa tràn đầy khuất nhục cùng không cam lòng.
Vốn là dung mạo âm nhu nữ tướng bởi vì vẻ mặt hắn lúc này càng làm cho người ta có một loại khao khát chinh phục, Thanh Ca đã nghĩ khó trách hắn bị đại thúc thô tục kia coi trọng.
Chỉ thấy đại thúc thô tục kia nâng cao hai chân mỹ hình nam để trên vai, sau đó lại bắt đầu vận động không quy luật kia, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói:
“Chính là bộ dạng vẻ mặt này của ngươi mới để cho lão tử càng muốn đem ngươi đè ở dưới thân thương yêu, lão tử chính là thực yêu bộ dạng này của ngươi.”
Mỹ hình nam nghe vậy lại càng tức giận trợn mắt nhìn đại thúc thô tục một cái, sau đó không nói gì dời ánh mắt, giống như liếc nhìn lão cũng là một loại vũ nhục. Khi hắn dời đi ánh mắt nhìn về phía nóc nhà, vừa lúc nhìn Thanh Ca cúi đầu rình coi, sau đó như không biết làm sao, không dám tin mở to mắt sững sờ nhìn, hắn không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấy một mặt khó của mình như vậy, mà căn phòng này không có thị vệ canh gác, nghĩ đến cũng không muốn bị người khác biết, vì vậy mới cố ý điều thị vệ đi nơi khác.
Mỹ nam sững sờ nhìn Thanh Ca mà không biết nên phản ứng như thế nào, bộ dáng khuất nhục không cam lòng thật đúng là để cho Thanh Ca phát sinh tình mẫu tử.
Nghĩ đến đây, Thanh Ca liền phá hỏng nóc phòng mà nhảy xuống, sau đó nhân lúc đại thúc thô tục chưa phản ứng kịp điểm huyệt làm cho đại thúc thô tục cứ như vậy không hiểu vì sao mà lâm vào hôn mê, còn mỹ nam kia cứ ngây ngốc nhìn Thanh Ca phá nóc phòng mà vào. Dường như cả người hoàn toàn không có trong trạng thái bình thường vậy.
Thanh Ca thấy mỹ hình nam kia cứ như thế để thân trần ngây ngốc nhìn nàng như vậy, liền tiện tay lấy một bộ y phục trùm lên trên người của hắn, sau đó hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Có lẽ mỹ hình nam còn chưa có phục hồi tình thân lại từ khi Thanh Ca đột nhiên xông vào, liền không suy nghĩ bật thốt lên.
“Mộ Dung Ly.”