Nếu nói nhiều người lực lượng lớn, quân doanh chính là không thiếu người làm việc.
Không bao lâu thứ đồ Thanh Ca muốn cũng chuẩn bị đầy đủ hết. Bất quá quả nhiên như Thanh Ca đoán, thời đại này hoa Mạn Đà la còn không được một vài người biết, càng không có người phát hiện dược hiệu của nó, vốn hoa Mạn Đà la hiệu quả thuốc mê rất mạnh, vừa có thể dùng cho ngừng đau vết thương bình thường, cũng có thể dùng trong giải phẫu, thuốc mê thần kinh trong da thịt của bệnh nhân bị tê liệt, giảm bớt cảm giác đau đớn bởi vì giải phẫu mà sinh ra của bệnh nhân.
Bất quá nếu không có hoa Mạn Đà la, vậy mông hãn dược thời đại này có lẽ cũng có thể dùng để thay thế tạm thời. Mông hãn dược tên như ý nghĩa chính là thuốc mê làm cho người ta hôn mê cường độ thấp, để cho bệnh nhân tạm thời hôn mê cũng có thể tạo được hiệu quả tương tự, đang đợi lát nữa giải phẫu cho Trạm Nguyệt Hàn sẽ dùng đến, vì vậy Thanh Ca mới để cho Chu Văn chuẩn bị mông hãn dược.
Mặc dù tự Thanh Ca có chế biến một chút thuốc mê tương đối lợi hại, nhưng loại vật này Thanh Ca cũng không thường mang ở trên người, mang ở trên người những thứ ở đó lần ‘Đánh lén’ Viên Bất Nhân cũng đã dùng hết, nếu như bây giờ chế biến nhất định không còn kịp nữa. Vì vậy còn không bằng trực tiếp dùng mông hãn dược có sẵn, mặc dù hiệu quả kém một chút, vậy thì cho Trạm Nguyệt Hàn uống thêm một chút, nghĩ đến vẫn có thể tạo được tác dụng như nhau để cho Trạm Nguyệt Hàn mất đi tri giác.
Mà cây cỏ ô, hoàng liên, đương quy, xuyên khung đều có tác dụng tiêu viêm rất tốt, Trạm Nguyệt Hàn làm xong giải phẫu sau, ăn vào hiệu quả sẽ tốt hơn, vì vậy Thanh Ca mới để cho Chu Văn cũng đều chuẩn bị đầy đủ.
Thanh Ca quét qua dụng cụ mà Chu Văn chuẩn bị cho nàng, còn bình luận từng món:
“Chủy thủ hơi lớn, ngân châm cũng không đủ ánh sáng, kim may này thô như vậy, ngươi cho rằng là dùng tới vá cái gì chứ, bất quá hoàn hảo chính là chủy thủ coi như sắc bén, ngân châm cũng không có rỉ sắt, mà kim may nha, dù sao là dùng ở trên người tướng quân các ngươi, quên đi, kém thì kém chút ít, bất quá cũng chỉ tạm chấp nhận dùng được.”
Thanh Ca một phen nói tiếp, Chu Văn cũng nhịn không được mà muốn hộc máu. Phải biết rằng bọn họ trong thời gian ngắn như vậy chuẩn bị đầy đủ những đồ này đã rất không dễ dàng rồi, nàng còn chọn ba lấy bốn, nếu không phải xem trên phương diện Thanh Ca có thể cứu Tướng quân bọn họ, hắn bất kể Thanh Ca là nữ nhân hay không, hắn nhất định không nhịn được mà một quyền đánh đi tới.
Mà Thanh Ca giống như là đoán chừng Chu Văn mặc dù trong lòng giận đến bốc khói, nhưng tuyệt đối không dám đối với nàng động thủ vậy, vì vậy mới cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn. Tính tình Thanh Ca rõ ràng là lấy chỉnh người làm thú vui, vui vẻ của nàng thành lập ở trên lửa giận của người khác, nàng chỉ là không chịu nổi việc bộ dáng Chu Văn rõ ràng là tiểu bạch thư sinh nhưng lại là một Phó tướng.
Thanh Ca nhìn thấy bộ dáng Chu Văn giận mà không dám nói gì, lúc này mới bỏ qua cho hắn mà trở lại chuyện chính.
Phẫu thuật Trạm Nguyệt Hàn là việc càng nhanh càng tốt, nếu như mũi tên không được lấy ra, kéo dài thời gian thêm thì cho dù là Thanh Ca cũng cứu không được.
Trong doanh trướng Trạm Nguyệt Hàn, Thanh Ca chỉ để lại Cơ Vô Tà, Chu Văn cùng với chính nàng tổng cộng ba người, những người khác đều bị Thanh Ca ra lệnh một tiếng và bị Trạm Thanh chắn ngoài cửa.
Mà Sát cũng cùng Trạm Thanh canh ở ngoài cửa, mặc dù Sát nghĩ thời khắc nào cũng theo ở bên cạnh Thanh Ca, nhưng Trạm Nguyệt Hàn cần giải phẫu lập tức, trong doanh trướng không thích hợp quá người nhiều, để cho Cơ Vô Tà đi ra ngoài, lấy cái tính cách mặt dày mày dạn kia, làm sao sẽ đồng ý biết điều một chút mà đi ra ngoài. Nhưng Sát đối với lời Thanh Ca nói đó là tuyệt đối phục tùng, vì vậy Thanh Ca không thể làm gì khác hơn là chọn quả hồng mềm này mà bắt Sát đi ra ngoài.
Thanh Ca đem một bao lớn mông hãn dược Chu Văn mua về tới toàn bộ hoà tan vào bên trong nước, sau đó đưa cho Chu Văn bên cạnh chỉ vào Trạm Nguyệt Hàn nói:
“Đút cho hắn uống.”
“Cái gì?”
Chu Văn vẫn rất nghi ngờ chỗ dùng của mông hãn dược Thanh Ca để cho hắn chuẩn bị, không nghĩ tới nàng lại muốn hắn đem nhiều phân lượng mông hãn dược đút cho Tướng quân trọng thương ở giường của bọn hắn uống như vậy, chuyện này làm sao mà hắn không ngạc nhiên cho được, hắn một lần cho rằng hắn đang nghe nhầm.
“Tiểu Nguyệt à, nàng đây là?”
Ngay cả Cơ Vô Tà lúc này đều không thể không hoài nghi Thanh Ca có dụng ý khác, nếu như đúng như hắn nghĩ cái loại kia mà nói, hắn có phải sẽ thiếu một tình địch hay không đây, nếu là như vậy, hắn tuyệt đối giơ hai tay tán thành.
“Không cần hoài nghi, các ngươi không có nghe lầm.”
Thanh Ca lần nữa khẳng định nói, nhưng mà không giải thích nhiều.
Chu Văn trợn tròn hai mắt, không thể tin giận dữ hét:
“Uổng ta đây đã tin tưởng ngươi, thật ra thì ngươi tựa như Hầu Phó tướng nói như vậy, muốn mưu hại Tướng quân của chúng ta có phải hay không? Chu Văn ta sẽ không để cho ngươi được như ý.”
Vừa nói vừa muốn đem chén trong tay nện trên mặt đất, đừng xem bộ dáng văn nhược thư sinh của hắn, phát động tính khí ra thì dường như rất hung hãn.
Thanh Ca cũng không ngăn cản, chỉ bình tĩnh nói:
“Nếu như ngươi muốn Tướng quân các ngươi không phải là bởi vì không trị vết thương thối rữa mà chết mà là đau chết tại trên giường này mà nói, ngươi muốn đập thì cứ việc đập đi, ta tuyệt đối sẽ không cản ngươi.”
Chu Văn mặc dù thoạt nhìn nhu nhược, nhưng cũng khó trách có thể lên làm Phó tướng, nghĩ đến ngày thường hẳn là người rất khôn khéo mới đúng, chẳng qua là gặp chuyện liên quan đến chiến thần trong lòng hắn, vì vậy mới mất bình tĩnh. Nhưng nghe Thanh Ca nói như vậy, cũng cẩn thận phân tích.
Thanh Ca nếu như thật muốn mưu hại Tướng quân bọn họ cũng sẽ không quang minh chính đại làm như vậy, dù sao nơi này là quân doanh Bắc Thần, đến lúc đó cho dù ba người bọn họ võ nghệ cao tới đây, cũng trốn không thoát mười mấy vạn đại quân đại bản doanh Bắc Thần này.
Hắn tỉnh táo lại, khiêm tốn khách khí hướng Thanh Ca nói xin lỗi cũng dò hỏi:
“Là tại hạ thất thố, kính xin cô nương hiểu cho, dù sao chuyện liên quan tới Tướng quân, làm thuộc hạ khó tránh khỏi tâm mất bình tĩnh, chẳng qua là dám thỉnh giáo cô nương, mông hãn dược này đối với Tướng quân đến tột cùng có tác dụng gì.”
Bộ dạng Chu Văn này co được dãn được, cùng với thái độ trung thành đối với Trạm Nguyệt Hàn như một thật ra khiến Thanh Ca đối với hắn nhiều vài phần hảo cảm.
“Cũng không có gì, chẳng qua là lúc nhổ mũi tên ra, muốn lấy mũi tên trực tiếp từ bên trong thịt của hắn ra, đau đớn như vậy có thể tưởng tượng, nếu là ở lúc Tướng quân các ngươi thanh tỉnh mà nói thống khổ như vậy đối với hắn có thể không sao sao. Nhưng hắn bây giờ hôn mê đã lâu, hơn nữa thần trí bắt đầu tan rã, trạng thái tinh thần hắn căn bản không thể thừa nhận cái loại đau đớn này được. Nếu như mạnh mẽ gắp mũi tên ra, sẽ chỉ làm hắn bởi vì đau mà chết. Vì vậy mông hãn dược này có thể tạm thời để cho hắn mất đi tri giác, tê dại thần kinh của hắn, khi hắn ngủ mê man không hề hay biết thì gắp mũi tên ra, như vậy sẽ giảm bớt nổi thống khổ của hắn.”
Bộ dáng Chu Văn chợt hiểu ra.
“Thì ra là như vậy, Chu mỗ thụ giáo.”
Thanh Ca không muốn nhìn bộ dáng Chu Văn rõ ràng là phó tướng nhưng dáng vẻ nho nhã, đe dọa nói:
“Ngươi nếu không cho hắn ăn vào, làm trễ canh giờ, ta bảo đảm Tướng quân các ngươi sống không quá tối nay.”
“A, vâng, ta đây liền đút, đút này.”
Quả nhiên Chu Văn bị làm cho sợ quá, vội vàng bưng mông hãn dược lên hướng trong miệng Trạm Nguyệt Hàn mà rót vào, dù sao cũng là người ở trên chiến trường lăn lộn nhiều năm, mặc dù lớn lên giống thư sinh, động tác cũng là tương đối thô lỗ, vì vậy mông hãn dược trong chén đút một nửa, đổ một nửa, hơn nữa đem vạt áo trước ngực Trạm Nguyệt Hàn làm ướt một mảng lớn.
Chu Văn đút mông hãn dược xong thức thời biết điều một chút đứng ở một bên chờ Thanh Ca chỉ thị.
“Đem y phục của hắn cởi ra.”
Thanh Ca chỉ thị Chu Văn, sau đó đem chủy thủ, ngân châm, rượu mạnh, kim may cùng với thêu hoa tuyến đồng loạt bày ở bên giường Trạm Nguyệt Hàn.
Thanh Ca thừa dịp Chu Văn giúp Trạm Nguyệt Hàn cởi y phục, cầm lấy chủy thủ để ở trên ngọn đèn bên cạnh đốt nhiều lần, đợi nàng cảm thấy lúc không sai biệt lắm, xoay người nhìn về phía Trạm Nguyệt Hàn trên giường, không khỏi một trận kinh ngạc. Đối với Chu Văn quy củ đứng ở bên cạnh chơi đùa nói:
“Ta để cho ngươi cỡi y phục của hắn không có kêu ngươi cỡi quần sao, làm sao? Bên dưới Đại Tướng quân các ngươi cũng trúng mũi tên phải không? Vậy thì ngươi muốn cho Bản cô nương cùng Đại Tướng quân các ngươi trước khi chết theo hắn lên giường sao, muốn hắn cho dù là chết cũng muốn làm quỷ phong lưu ư, hoặc là ngươi cho là Bản cô nương nghĩ đem Tướng quân các ngươi như thế nào? Ngươi không phải cho rằng Bản cô nương khát khao ngay cả đem một người chết cũng không buông tha đi?”
Bên cạnh Cơ Vô Tà nghe vậy, hung hăng nhìn chằm chằm hắn dường như muốn đem Chu Văn lăng trì tại chỗ. Đồng thời một quay sang Thanh Ca, phảng phất đang nói….
‘Thanh Ca muốn tìm cũng là tìm hắn, làm sao có coi trọng Trạm Nguyệt Hàn nằm ở trên giường muốn chết không sống chứ.’
“Không có, ta không có, ta cho là cô nương,,, ta, ta đây liền mặc vào cho Tướng quân.”
Chu Văn không biết làm sao vội vàng liên tục khoát tay, vừa nói vừa mặc quần vào cho Trạm Nguyệt Hàn.
Thanh Ca vung mở tay Cơ Vô Tà khoác lên bả vai nàng, cười khẽ nhíu mày ngăn cản nói:
“Không cần mặc, cởi thì cởi đi, hắn lại chịu không được ngươi hành hạ như thế, ngươi hành hạ hắn như thế nữa, chỉ sợ ta còn chưa có gắp mũi tên ra, hắn cũng đã bị ngươi hành hạ đến chết.”
“Ặc.”
Chu Văn kịp thời thu tay lại, đứng ở một bên không biết làm sao vừa có chút bất an nhìn Thanh Ca.
Thanh Ca không hề phản ứng đến hắn nữa, mà là đi tới bên giường Trạm Nguyệt Hàn chuẩn bị bắt đầu giải phẫu, dù sao chính sự quan trọng hơn, nếu như không động thủ, hắn sẽ thật cứu không được nữa.
Thanh Ca đầu tiên là dùng tiểu đao nhẹ nhàng mở vết thương ra, cắt bỏ một chút thịt đã thối rữa, mở rộng vết thương mũi tên xỏ xuyên qua, khiến cho mũi tên dễ dàng rút ra hơn.
Chu Văn bị Thanh Ca giáo dục sau thì nghe lời rất nhiều, cho dù nhìn thấy Thanh Ca dùng chủy thủ mở vết thương Trạm Nguyệt Hàn ra cũng không có ngăn cản.
Thanh Ca thấy vết thương mở ổn, liền để chủy thủ xuống, tay không mau mà quyết đoán rút mũi tên ta, mũi tên trong tay tuỳ tiện ném đi. Đang chuẩn bị lấy ngân châm bên cạnh ra, nhưng Cơ Vô Tà giống như tâm hữu linh tê ăn ý đem ngân châm đưa tới trên tay Thanh Ca, Thanh Ca có chút ngoài ý muốn nhìn Cơ Vô Tà một cái, vừa lập tức dùng ngân châm che máu mấy chỗ lớn chung quanh vết thương Trạm Nguyệt Hàn lại, tránh khỏi hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.
Mặc dù trong lòng Cơ Vô Tà ước gì Trạm Nguyệt Hàn không cứu sống được, nhưng hắn cũng không có ngu đến mức ở trước mặt Thanh Ca lộ ra mánh khóe. Hơn nữa thấy Thanh Ca thật tình như vậy, lúc này không phải là thời cơ quyến rũ tốt ư, lúc này rộng lượng một chút cũng tốt để ở trong lòng Thanh Ca lưu lại một cái ấn tượng tốt không phải sao, vì vậy mới ân cần ở một bên làm trợ thủ.
Thanh Ca để ngân châm xuống, Cơ Vô Tà mới kịp thời đưa rượu mạnh lên, Thanh Ca đối với cử động của Cơ Vô Tà cũng không nữa ngoài ý muốn, chẳng qua là tò mò hắn làm sao lại biết quá trình giải phẩu của nàng, nhưng hiển nhiên bây giờ cũng không phải là lúc hỏi thăm.
Thanh Ca nhận lấy rượu mạnh cũng đối với Chu Văn phân phó nói:
“Đem kim may đặt trên lửa đốt, sau đó đem chỉ xuyên vào cho ta.”
Nói xong cũng không nhìn Chu Văn một cái, mà là dùng rượu mạnh rửa lau vết thương Trạm Nguyệt Hàn.
Thanh Ca để chai rượu xuống, Chu Văn xuyên chỉ vào kim may xong liền đưa tới, Thanh Ca nhận lấy châm đồng thời cho Chu Văn một ánh mắt tán thưởng.
Chu Văn thu được ánh mắt liền vừa vui tươi hớn hở đứng ở một bên.
Thanh Ca dùng kim may ở trên người Trạm Nguyệt Hàn giống như là thêu hoa vậy nhanh chóng khâu lại miệng vết thương của hắn. Vết thương được khâu lại liền giống như miếng vá y phục vậy, để cho Chu Văn bên cạnh thấy vậy là sợ hết hồn hết vía.
Thanh Ca khâu lại vết thương, sau đó ở miệng vết thương rắc kim sang dược nàng đặc chế lên, cuối cùng mới dùng vải bông quấn vết thương Trạm Nguyệt Hàn. Dọn dẹp xong hết thảy mới chỉ vào chén thuốc bên cạnh sớm chuẩn bị xong đối với Chu Văn nói:
“Đem thuốc cho hắn uống.”
Chu Văn không chút nào dị nghị nghe lệnh làm việc, chỉ là đối với Thanh Ca dùng phương thức trị liệu khác với người khác mà khϊếp sợ không dứt. Ít nhất hắn chưa từng thấy có đại phu nào cứu người giống như vá y phục như vậy.
Bất quá hắn cũng sẽ không ngu mà lên tiếng hoài nghi, đồng thời cũng hiểu vì sao lúc mới bắt đầu muốn đút uống mông hãn dược cho Tướng quân, lấy phương thức vừa động đao vừa động châm trị liệu của nàng như vậy, sợ rằng một người bình thường nhất định cũng không chống lại hành hạ như vậy.
Mà Cơ Vô Tà đối mặt Thanh Ca cùng phương thức trị liệu không giống người khác cũng chỉ là cảm thán Tiểu Nguyệt của hắn thật rất đặc biệt, ngay cả phương thức y thuật của nàng cũng không giống với người khác. Thấy Thanh Ca bận rộn làm xong vội vàng đi qua lấy lòng nói:
“Tiểu Nguyệt đã cực khổ, ta xoa bóp cho nàng.”
Nói xong liền đem hai tay đặt lên trên bả vai Thanh Ca bắt đầu xoa bóp.
Không cần nói tới việc Cơ Vô Tà xoa bóp thật không phải bình thường, Thanh Ca dường như hưởng thụ giật giật cổ.
Đút thuốc cho Chu Văn xong lai gần hỏi thăm nói:
“Cô nương, không biết Tướng quân của chúng ta thế nào?”
“Tạm thời không chết được, tối nay lúc nửa đêm dựa theo toa thuốc kia mà bốc thuốc cho hắn uống, mới vừa ngươi đút cho hắn uống một lần, nếu như sáng sớm ngày mai hắn có thể tỉnh, vậy thì không chết được.”
Thanh Ca bỏ qua hai tay Cơ Vô Tà bên cạnh bắt đầu không thành thật, tiếp tục nói:
“Chúng ta cũng bận rộn lâu như vậy, Chu Phó tướng quân không chuẩn bị an bài chỗ nghỉ ngơi cho chúng ta sao?”
Chu Văn vội vàng cúi đầu khom lưng nói:
“Vâng,, là tại hạ chiêu đãi không chu đáo, tại hạ sẽ phái người chuẩn bị, cô nương, công tử mời đi theo ta.”
Đi ra doanh trướng liền thấy Hầu Phi kia bị Trạm Thanh làm hết phận sự ngăn ở ngoài cửa, thấy bọn Thanh Ca đi ra ngoài muốn đi lên động thủ, lại bị Chu Văn ngăn lại.
Trạm Thanh cũng thay đổi bộ dáng lãnh khốc, hướng Thanh Ca dò hỏi:
“Cô nương, Tướng quân nhà ta như thế nào?”
Thanh Ca thấy hai mắt Trạm Thanh phiếm tia máu, nghĩ đến từ lúc Trạm Nguyệt Hàn bắt đầu bị thương liền vẫn canh giữ ở bên cạnh hắn không có nghỉ ngơi quá đi, Trạm Nguyệt Hàn có một thuộc hạ trung thành như vậy hẳn là may mắn a.
Thanh Ca đối mặt với Trạm Thanh hỏi thăm, nói ra hai chữ đơn giản.
“Không có chuyện gì.”
Chính là bốn chữ này cũng làm cho tâm Trạm Thanh an tâm không ít.
Sát thấy Thanh Ca đi ra ngoài lại bắt đầu quan tâm đến thân thể của nàng.
“Tiểu thư, không có sao chứ.”
Thanh Ca đối với Sát thật lòng quan tâm, cũng hồi lại một cái mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, sau đó không nhìn một đoàn binh sĩ ngoài cửa liền đi ra ngoài.
Bọn lính giống như là bị khí tràng của Thanh Ca khϊếp sợ rồi, tự động nhường ra một con đường, Chu Văn cũng vội vàng đi theo.
Bọn lính thấy Thanh Ca đi cũng khẩn cấp muốn biết tình huống của Trạm Nguyệt Hàn, liền chèn đầu muốn vào trướng hiểu rõ tình huống, lúc này lại bay tới tiếng nói mềm mại mà từ tính của Thanh Ca.
“Trạm Thanh, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào không được tiến vào doanh trướng.”
Thanh Ca mặc dù biết Trạm Thanh đã lâu chưa có nghỉ ngơi, vốn dĩ hắn đối với Trạm Nguyệt Hàn trung thành tuyệt đối sẽ không yên tâm để cho người khác canh giữ ở bên người Trạm Nguyệt Hàn, vì vậy Thanh Ca cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy để cho hắn đi nghỉ ngơi, ngược lại mệnh lệnh hắn bảo vệ Trạm Nguyệt Hàn giống như thành toàn hắn vậy.
Bọn lính thấy Thanh Ca đi xa, lại bị chặn bởi Trạm Thanh nên không đi vào doanh trướng để tìm hiểu thương thế của Tướng quân, không thể làm gì khác hơn là giải tán.
Chu Văn vì ba người Thanh Ca an bài doanh trướng, nửa đêm Cơ Vô Tà muốn tiến vào doanh trướng của Thanh Ca, Sát giống như sớm dự liệu được vậy, nên canh giữ ở ngoài cửa doanh trước của Thanh Ca từ sớm. Phải nói hai người đánh nhau, Cơ Vô Tà Giáo chủ Tà giáo này tự nhiên hơn một chút, nhưng Cơ Vô Tà lại không cùng Sát động thủ, ngược lại biết điều một chút trở lại trong phòng mình, điều này làm cho Sát kinh ngạc không dứt.
Trên thực tế Cơ Vô Tà cũng hiểu Thanh Ca hai ngày liền lên đường, hẳn là cần nghỉ ngơi thật tốt, vì vậy mới không có cùng Sát động thủ, không muốn quấy rầy đến Thanh Ca nghỉ ngơi, hắn cũng bất quá là quan tâm thân thể Thanh Ca mà thôi.
Mà Thanh Ca cũng mặc kệ nhiều như vậy, mặc dù ngoài cửa phát sinh chuyện gì nàng biết rõ ràng, nhưng vốn nàng quả thật mệt đến ngất, cũng lười mà quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì. Sau khi rửa sơ liền ngủ thật sớm, đối với việc sau đó Cơ Vô Tà không có thông qua đạo phòng tuyến này của Sát, nàng cũng chỉ là nhíu mày không nghĩ nhiều.