Ngày thứ hai, sắc trời mới vừa mới bắt đầu có tia nắng, ba người Thanh Ca liền chuẩn bị lên đường. Chạy tới biên thành Lâm An thì đã là hoàng hôn, cho dù thấy sắc trời đen thâm, Thanh Ca cũng không có tính toán ở trong thành nghỉ ngơi, mà là ngựa không ngừng vó câu chạy tới quân doanh.
Lúc ba người Thanh Ca chạy tới quân doanh lại bị chặn đường đi. Mấy người lính bộ dáng lính trinh sát ngông cuồng tự đại đối với ba người Thanh Ca quát lớn:
“Đứng lại, quân doanh trọng địa há lại có thể để cho những người không có liên quan có thể tùy ý ra vào, còn không mau cút đi.”
Lúc này thời gian cách Trạm Nguyệt Hàn bị thương cũng không biết đi qua mấy ngày, tâm tình Thanh Ca thật là phiền não, nơi nào còn muốn cùng mấy tên lính quèn chu toàn kiên nhẫn. Chỉ thấy nàng mặt lạnh từng chữ một nói:
“Hôm nay này quân doanh ta là xông vào chắc rồi, các ngươi là cho hay là không cho?”
Mấy tên lính trinh sát mặc dù thấy ba người Thanh Ca lớn lên cũng hẳn là bất phàm, nghĩ đến thân phận cũng không đơn giản, nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết người cầm đầu là Thanh Ca rõ ràng là vị Tiểu thư nữ giả nam trang. Bởi vì Thanh Ca chỉ là vì hành sử dễ dàng mới đang mặc nam trang, cũng không có cố ý giả dạng thành nam nhân.
Mà mấy tên lính trinh sát ánh mắt cũng xem như là lợi hại, một cái liền nhìn thấu thân phận của Thanh Ca nữ tử, vì vậy bọn họ có thành kiến nhận định Thanh Ca chính là thiên kim tiểu thư điêu ngoa nhà nào đó, nhàn rỗi không có chuyện gì gây chuyện, mới cố ý tự tiện xông vào quân doanh, vì vậy không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Quân doanh trọng địa không phải tùy tiện có thể đi vào, ta xem Tiểu thư vẫn là sớm đi về nhà đi, tránh cho người nhà lo lắng.”
Binh sĩ nói chuyện mặc dù ngữ mang khuyên can, nhưng ánh mắt rõ ràng không phải là xem thường, hẳn là xem thường Thanh Ca ỷ vào xuất thân bất phàm liền khắp nơi gây chuyện, nhưng hắn cũng sợ rước họa vào thân, vì vậy mới không thể không nhẹ nhàng mà nói chuyện.
Thanh Ca thấy vậy lại càng hỏa lớn, ánh mắt nguy hiểm bốc lên, nói:
“Nói như vậy các ngươi là không để cho ta vào rồi?”
Thanh Ca thái độ cũng làm cho mấy lính trinh sát thật to không thoải mái, sang sảng nói:
“Lão Tử hôm nay liền không cho, ngươi có thể làm gì Lão Tử?”
Trong đó có một đại hán lưng hùm vai gấu đằng đằng sát khí đứng dậy.
“Đã như vậy, vậy ngươi phải đi hướng Diêm vương báo cáo rồi.”
Thanh Ca vừa nói liền hướng đại hán kia đánh ra một chưởng ẩn nội lực, hán tử lưng hùm vai gấu cứ thế dễ dàng bị một chưởng của Thanh Ca đánh ngã xuống đất, cũng đυ.ng sụp doanh trướng cách đó không xa, mấy tên lính trinh sát khác thấy đại hán bị đánh ngã, lập tức rút đao muốn xông lên hỗ trợ.
Nhưng mấy binh sĩ bình thường nơi nào địch nổi Cơ Vô Tà, Sát là giang hồ cao thủ đâu như vậy. Không dùng được mấy chiêu mấy cái lính trinh sát liền ngã trái ngã phải té trên mặt đất, bò không dậy nổi.
Trong quân doanh nghe thấy tiếng vang, liền lập tức có người chạy tới đây.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Các ngươi là ai?”
Đặt câu hỏi là một nam tử lớn lên coi như thanh tú, hoàn toàn một bộ văn nhược bộ dáng thư sinh, nhưng hắn ở phía trước, một đám binh sĩ nhưng tự động bảo hộ ở hai bên. Nghĩ đến tên nam tử bộ dáng thư sinh này tuyệt đối không phải là Phó tướng cũng phải là người được phong cấp bậc tướng lĩnh.
Ba người Thanh Ca không ai đáp lời, ngã xuống đất mấy người nhưng cướp lời nói:
“Chu Phó tướng, ba người này nghĩ xông vào quân doanh, còn đả thương mấy người chúng ta.”
Nam tử được gọi là Chu Phó tướng nhíu nhíu mày đối với binh sĩ bên cạnh phân phó nói:
“Dìu mấy người ở cửa đi xuống chữa thương.”
Sau đó quay đầu đánh giá Ba người Thanh Ca. Chỉ là lúc thấy đến Thanh Ca, rõ ràng nhăn lông mày một chút.
Thanh Ca biết hắn sợ là cũng nhìn thấu thận phận nữ tử của nàng, chẳng qua là Thanh Ca cũng không có gì cần giải thích, nàng một thân trang phục nam trang cũng không phải là nghĩ che dấu giới tính, chẳng qua là vì làm việc thuận tiên hơn mà thôi.
Song nàng vừa không khỏi không cảm khái, xã hội nam tôn nữ ti đối với nữ nhân thật đúng là tương đối kỳ thị đâu, bất quá chính là nhìn nàng là một nữ nhân thôi, cần gì một bộ dáng cau mày làm cho người ta cảm giác vẻ mặt thật là khó chịu.
Chu Phó tướng Chu Văn đánh giá ba người xong liền dùng giọng điệu chất vấn nói:
“Ba vị không biết tự tiện xông vào quân doanh là phạm pháp sao? Huống chi là dưới loại tình huống thời kì chiến loạn phi thường này, các ngươi như vậy hành động không thể không khiến người hoài nghi thân phận của các ngươi, bị xem thành gian tế địch quốc cũng không phải là đùa giỡn, đây chính là tử tội.Bản phó tướng khuyên ngươi cửa vẫn là sớm đi trở về đi thôi, quân doanh không là nơi các ngươi có thể tùy ý làm ầm ĩ.”
Hiển nhiên Chu Văn này cũng hiểu lầm Thanh Ca, điều này làm cho Thanh Ca phải ở trong lòng cười khổ một phen.
‘Chẳng lẽ xã hội này nữ nhân không phải là điêu ngoa tùy hứng, chính là nên biết điều một chút ở lại nhà giúp phu dạy tử sao?’
Cơ Vô Tà thật sự không có kiên nhẫn nhìn Chu Văn ở nơi đó thuyết giáo, vô lại nói:
“Nếu như ngươi còn tiếp tục léo nha léo nhéo như vậy, không biết Trạm Đại Tướng quân của các ngươi có còn được cứu trợ hay không, nếu là cứu chậm không sống, các ngươi cũng không thể chơi xấu đổ tội lên trên đầu chúng ta nha.”
Chu Văn nghe vậy thân thể chấn động, khϊếp sợ nhìn qua Cơ Vô Tà, cẩn thận hỏi:
“Các ngươi là?”
Cũng không trách hắn lại khách khí như vậy hỏi, dù sao Trạm Nguyệt Hàn bị thương chuyện bọn họ đối ngoại nhất trí không hé một lời, trừ đưa tin trở về Hoàng Thành, những người khác tuyệt sẽ không biết được chuyện này.
Ba người Thanh Ca biết được thì trừ là ở Hoàng Thành phái tới ra, còn ai vào đây có thể biết? Dĩ nhiên cũng không loại bỏ gian tế người tổn thương Trạm Nguyệt Hàn phái tới, vì vậy Chu Văn mới có thể hỏi được cực kỳ cẩn thận như thế.
Thanh Ca cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra Bắc Thần Đế lệnh bài.
Chu Văn lúc này mới tin tưởng Thanh Ca thật sự là người Bắc Thần Đế của bọn hắn phái tới, sau đó khách khí đem bọn họ đón đi vào.
“Mấy vị mời vào bên trong.”
Nhưng vẫn không quên nhỏ giọng thầm nói:
“Có lệnh bài không còn sớm lấy ra, làm hại mọi người hiểu lầm.”
Chu Văn mặc dù nói được nhỏ giọng, nhưng sao có thể né được lỗ tai Thanh Ca, Thanh Ca nghiêng đầu nhìn hắn một cái giễu giễu nói:
“Sớm lấy ra liền có người biết đồ chơi này sao? Đến lúc đó chớ bị người ta nói thành là miếng gỗ mục mới được.”
Thanh Ca nói xong gõ gõ lệnh bài trong tay, vẻ mặt xem như là đang cân nhắc gì đó.
“Ặc.”
Chu Văn bị Thanh Ca nói cho không có cách nào phản bác. Thực đúng là mấy cái binh sĩ chỉ biết đánh giặc có ai từng nhìn qua lệnh bài của Hoàng Đế, nếu như khi đó đem lệnh bài lấy ra, còn không phải thật có thể có bị nói thành là gỗ mục sao.
Nhưng Chu Văn vẫn nghi ngờ Bắc Thần Đế làm sao có thể phái nữ nhân đến. Tất nhiên cũng không phải là nói hắn đối với nữ nhân có thành kiến, nhưng tư tưởng nam tôn nữ ti thâm căn cố đế tạo cho hắn có ý nghĩ như vậy. Cho là nữ nhân chỉ có thể ở nhà mang hài tử, sao có thể ra chiến trường a, nữ nhân ra chiến trường còn không cũng bị làm cho sợ đến oa oa khóc nháo sao.
Nhưng Chu Văn nghĩ thì nghĩ, mấy người Thanh Ca dù sao cũng là người Bắc Thần Đế phái tới, hắn cũng không dám chậm trễ, dẫn ba người Thanh Ca nói:
“Doanh trướng của Tướng quân liền ở phía trước.”
Đến trước doanh trướng của Trạm Nguyệt Hàn liền thấy Trạm Thanh đứng nghiêm canh giữ ở cửa, nhìn thấy Chu Văn tới cũng chỉ là lễ phép tính gật đầu. Nhưng thời điểm hắn dùng dư quang nghiêng mắt nhìn đến Thanh Ca, liền khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn. Hắn là cận vệ của Trạm Nguyệt Hàn, Thanh Ca hắn tất nhiên biết.
Lúc còn đang ở Hoàng Thành, hắn đi theo Tướng quân mấy lần đi qua Phong Nguyệt lâu, hơn nữa hắn cũng không còn quên trong khoảng thời gian Tướng quân bị thương hôn mê này trong miệng còn nhớ mãi không quên nhắc tên Thanh Ca. Bây giờ thấy nàng thân nữ tử một mình tới chiến trường, hắn phải đối với Thanh Ca thay đổi cách nhìn, cũng thay Tướng quân cảm khái hắn không có yêu lầm người.
Trạm Thanh phục hồi tinh thần lại lập tức thay Thanh Ca nhấc lên mành cửa nghênh nàng đi vào. Sau khi ba người Thanh Ca đi vào, Chu Văn cũng muốn đi theo đi vào, nhưng thanh âm lạnh lẽo của Thanh Ca truyền đến.
“Trạm Thanh, không có mệnh lệnh của ta bất luận kẻ nào không được tùy ý tiến vào.”
Mới vừa bước vào bên trong mành Chu Văn lập tức bị Trạm Thanh ngăn cản đi ra ngoài, mặc dù Chu Văn là Phó tướng, nhưng Thanh Ca lại là nữ nhân tương lai rất có thể trở thành Tướng quân phu nhân, hắn dĩ nhiên nghe nàng.
Mà bị cản ở ngoài cửa Chu Văn thực tức giận đến mức thổi râu trợn mắt. Nhưng Trạm Thanh tựa như môn thần đứng ở nơi đó tuyệt không chút nào quan tâm hắn.
Hơn nữa Chu Văn ý thức được mới vừa rồi hắn cũng còn chưa có giới thiệu đoàn người Thanh Ca với Trạm Thanh, Trạm Thanh đã đem nàng đón đi vào cửa, hiển nhiên bọn họ hẳn là quen biết từ trước. Cũng không biết bọn họ đến tột cùng là thân phận gì, hắn hướng về phía Trạm Thanh tò mò hỏi:
“Trạm Thanh a, ba người kia đến tột cùng là thân phận gì a?”
Nhưng hiển nhiên Trạm Thanh đem hắn xem như không khí, đối với câu hỏi của hắn làm như chưa từng nghe thấy.
Nhưng Chu Văn cũng không có cách nào làm gì hắn ta, hắn tức giận thì tức giận nhưng cũng không có rời đi. Dù sao còn không biết tình huống bên trong, hắn cũng không dám tùy tiện rời đi.
Trạm Tướng quân nhưng là Chiến thần của Bắc Thần, vừa là thần của Bắc Thần, cũng là người mà hắn sùng bái. Tuy rằng con người hắn dài dòng một chút, không giống quân nhân một chút, xem thường nữ nhân một chút, nhưng là hắn tuyệt đối trung thành với Bắc Thần, trung thành với Trạm Nguyệt Hàn.
Thanh Ca nhìn Trạm Nguyệt Hàn nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt không có chút sức sống nào, như nếu không phải ngón tay đặt lên trên cổ tay hắn vẫn cảm giác được cái mạch đập yếu ớt kia, Thanh Ca nhất định sẽ cho là người nằm ở trên giường là một người không có hô hấp đã chết rồi đi.
Trước ngực Trạm Nguyệt Hàn có một mũi tên, một mũi tên này cơ hồ đâm xuyên qua thân thể của hắn. Bất quá hoàn hảo chính là lần này tiến cũng không có ngay chỗ yếu hại, nếu như một mũi tên này bắn chính xác một chút, sợ rằng Trạm Nguyệt Hàn tuyệt đối sẽ bị mất mạng tại chỗ.
Nghĩ đến lúc ấy Trạm Nguyệt Hàn mặc dù không thể tránh thoát một mũi tên này, nhưng với thân thủ của hắn muốn làm cho mũi tên lúc tiến đến trệch hướng cũng không thành vấn đề, cũng vì vậy mới có thể có cơ hội đợi chờ Thanh Ca đến.
Bất quá mặc dù một mũi tên này không có lập tức muốn tính mạng của hắn, nhưng bởi vì cách vị trí trái tim quá gần, hơn nữa bắn vào thân thể quá sâu, quân y trong quân doanh căn bản không dám tùy tiện nhổ ra, lại không có người nào có y thuật trác tuyệt, cũng không có can đảm có thể gánh vác trách nhiệm.
Mặc dù bọn họ tạm thời vì Trạm Nguyệt Hàn cầm máu, tránh khỏi việc hắn chảy hết máu mà chết, nhưng vì không có kịp thời rút ra mũi tên nên để cho vết thương bắt đầu thối rữa nhiễm trùng, thậm chí có chút ít dấu hiệu lan ra.
Không chỉ có như thế, trên người hắn một số vết thương cũng bị liên lụy mà xuất hiện dấu hiệu vết thương nhiễm trùng. Nếu như nếu không nhổ mũi tên ra, Trạm Nguyệt Hàn tuyệt đối sống không qua tối nay.
Thanh Ca quyết định lập tức vì Trạm Nguyệt Hàn làm giải phẫu.
Thanh Ca đi ra doanh trướng đã nhìn thấy đứng Chu Văn ở ngoài cửa thỉnh thoảng nghĩ vào bên trong nhìn một cái, cùng với phía sau hắn một đám binh lính, còn có thể nghe tiếng những phó tướng khác chạy tới, đều tới thủ ở đây. Thanh Ca chỉ vào Chu Văn trực tiếp phân phó:
“Ngươi, lập tức dựa theo phương thuốc của ta đem thuốc chuẩn bị đầy đủ cho ta. Thảo ô hai tiền049, hoàng liên một tiền, xuyên khung, đương quy các ba tiền. Ba chén nước chưng thành một chén đưa tới đây.
Hoa mạn đà la sáu tiền, mài thành phấn, nếu như không biết hoa mạn đà la là cái gì, vậy thì cho ta mua một bao thuốc mê về đây. Một chủy thủ sắc bén, ngâm châm dùng trong y một bộ, ngâm châm nữ nhân dùng may vá, chỉ thêu hoa, chọn loại màu trắng là tốt nhất, màu trắng không ô nhiễm không dễ dàng lây nhiễm. Rượu mạnh một lọ, đương nhiên tốt nhất cũng không nên quá mạnh. Còn có nước nóng, khăn lông cũng cùng nhau chuẩn bị tốt.
Chuẩn bị đầy đủ lập tức đưa tới đây cho ta, nếu như không muốn Tướng quân của các ngươi không thấy được mặt trời ngày mai mà nói, tốc độ tốt nhất phải nhanh.”
Mặc dù thời gian khẩn cấp, nhưng Thanh Ca vẫn đâu vào đấy an bài, hơn nữa còn nhớ được có lẽ ở thời đại này, mọi người có thể còn chưa quen thuộc có hoa mạn đà la tồn tại.
“Ta đây liền phân phó đi xuống.”
Chu Văn mặc dù không thông dược lý, nhưng thuốc mê và kim may cùng với cứu Tướng quân của bọn họ có quan hệ như thế nào? Trong lòng hắn không khỏi đối với Thanh Ca hoài nghi thật nhiều, nhưng vẫn là phân phó mọi người đi chuẩn bị những thứ làm cho người ta hoài nghi theo yêu cầu của Thanh Ca. Dù sao câu cuối cùng đầy đe dọa kia của Thanh Ca còn vẫn lưu lại ở tai, mà tình huống của Tướng quân cũng đúng là không thể lạc quan, quân y vì thế cũng không có biện pháp. Bây giờ mặc dù hoài nghi, nhưng có một chút hy vọng bọn họ cũng sẽ không buông tha.
Chu Văn sau khi rời đi, Thanh Ca đang chuẩn bị vào trướng, cửa trong một đám người một tráng hán cao lớn thô kệch đối với Thanh Ca lễ ngộ có phép hỏi:
“Cô nương xin dừng bước, tại hạ là Phó tướng dưới trướng Trạm Tướng quân Hầu Phi, xin hỏi cô nương là đại phu Bệ hạ phái tới sao?”
Nghĩ đến Chu Văn đã cặn kẽ hướng mọi người thuật lại thân phận mấy người Thanh Ca, vì vậy Hầu Phi này mới có thể đối với nàng một nữ nhân khách khí như vậy.
“Không phải.”
Thanh Ca đơn giản phun ra hai chữ, từ ý nào đó mà nói nàng chỉ biết gϊếŧ người mà không cứu người, hẳn là chưa tính là một đại phu đi.
“Ặc, không phải là Bệ hạ phái tới sao?”
Hầu Phi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Thanh Ca buồn cười nhếch lên khóe miệng, nói:
“Là người Bệ hạ phái tới không sai, nhưng không là đại phu.”
Hầu Phi nghe vậy ánh mắt dời về phía bên cạnh Thanh Ca Cơ Vô Tà cùng Sát, chần chờ hỏi:
“Chẳng lẽ này hai là mới là , , , ” ‘đại phu.’
“Bọn họ cũng không phải là đại phu.”
Thanh Ca hoàn toàn phá vỡ hy vọng của Hầu Phi.
Cơ Vô Tà sủng nịch nhìn qua Thanh Ca nói:
“Tiểu Nguyệt thật là xấu.”
‘Như vậy đùa một đại nam nhân nhà người ta.’
Hầu Phi nghe xong lời Thanh Ca nói, nơi nào còn có thể đè nén xuống cái tính tình hỏa bạo kia, lập tức mở miệng hét lớn:
“Mẹ kiếp, ngươi đang trêu Lão Tử phải không, không phải là đại phu còn dám ở chỗ này ăn nói ba hoa, khó trách phân phó chuẩn bị cũng là chút ít đồ mà nữ nhân dùng, nói không chừng các ngươi chính là gian tế Nam Sở phái tới, Lão Tử hôm nay làm thịt các ngươi.”
Vừa nói liền hướng ba người Thanh Ca nhào lại.
Thanh Ca lại đem hắn xem như không khí, phối hợp xoay người vào doanh trướng, hơn nữa còn không quên phân phó Trạm Thanh:
“Nhớ chưa có mệnh lệnh của ta, không được để cho bất kỳ người không liên quan đi vào.”
“Dạ.”
Trạm Thanh tất nhiên không biết Thanh Ca rốt cuộc có biết y thuật hay không, nhưng hắn biết Thanh Ca tuyệt đối sẽ không hại Tướng quân nhà hắn, hắn không khỏi tin tưởng Thanh Ca có thể cứu được rồi Tướng quân nhà hắn, vì vậy Thanh Ca mệnh lệnh hắn là tuyệt đối phục tùng.
Thanh Ca vào trướng sau còn có thể nghe thấy thanh âm Hầu Phi hướng về phía Trạm Thanh rống giận từ ngoài trướng truyền tới.
“Trạm Thanh, tiểu tử ngươi mau để cho ta đi vào, ngươi còn không có nhìn ra sao, nữ nhân kia chính là muốn hại Tướng quân của chúng ta.”
Vừa vào trướng, Cơ Vô Tà liền tiến tới bên cạnh Thanh Ca, Sát muốn ngăn, không nghĩ tới lần này Cơ Vô Tà học thông minh, trực tiếp tránh khỏi ngăn trở của Sát, từ bên kia một phen ôm bả vai Thanh Ca. Bởi vì hắn biết không quản bọn họ náo như thế nào, chỉ cần bất quá phận, Thanh Ca cũng sẽ không lên tiếng ngăn cản.
Mà bị hắn ôm Thanh Ca cũng không có cự tuyệt, Sát cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, không có biện pháp bắt hắn ta. Cơ Vô Tà để sát vào Thanh Ca nói:
“Tiểu Nguyệt mới vừa rồi tại sao trêu chọc hắn a, Tiểu Nguyệt không phải là coi trọng hắn sao, nhưng là tên kia bộ dáng cao lớn thô kệch nào có như ta lớn lên tuấn mỹ a.”
Nói xong như hiến vật quý cầm mặt hướng Thanh Ca trước mắt cọ.
Thanh Ca như ghét bỏ tránh mặt của hắn.
“Mặt giống như huynh cũng gọi là lớn lên tuấn mỹ? Huynh cái này gọi là mặt mê hoặc người. Một đại nam nhân so sánh với nữ nhân còn đẹp hơn, huynh cũng không biết xấu hổ đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.”
Cơ Vô Tà xem ra mặt mặc dù đúng như là lời Thanh Ca nói lớn lên thật đẹp, nhưng tuyệt đối không có chút nữ khí, nhiều hơn là tà mị, yêu khí.
Cơ Vô Tà dường như ủy khuất bả đầu đặt ở trên bả vai Thanh Ca, ra vẻ một bộ chim nhỏ nép vào người bộ dáng.
“Tiểu Nguyệt là chán ghét người ta sao? Hay là thật sự nhìn trúng mãnh nam kia rồi?”
Cơ Vô Tà bộ dáng kia nói có nhiều vô sỉ thì bấy nhiêu vô sỉ. Thanh Ca giận trừng mắt liếc hắn một cái.
“Bất quá phối hợp huynh mấy câu, huynh liền mắt trừng mũi với ta, thật làm cho người ta muốn đánh mà.”
Cơ Vô Tà vẫn là bộ dáng yêu nghiệt kia, được voi đòi tiên tiếp tục nói:
“Đánh là tình, mắng là yêu, Tiểu Nguyệt càng muốn đánh ta càng chứng minh Tiểu Nguyệt thực yêu ta, Tiểu Nguyệt Nhi nàng cứ đánh đi.”
“Huynh tránh qua một bên cho ta.”
Thanh Ca lười phản ứng với hắn, hất tay đang ôm bả vai nàng mà tác quái, hướng giường Trạm Nguyệt Hàn đi tới.