“Câm miệng.”
Trạm Nguyệt Hàn tức giận quát Phó Hân Đình, phảng phất mắt nàng cũng chưa từng gợi lên một giọt nước mắt.
“Trạm ca ca?”
Ánh mắt Phó Hân Đình bi thương nhìn Trạm Nguyệt Hàn. Nàng không nghĩ đên nam nhân nàng vẫn yêu thương lại vì một nữ nhân khác mà trách cứ nàng, nàng căn bản không thể tin được, ủy khuất, nước mắt cũng dọc theo khuôn mặt xinh đẹp từng giọt từng giọt rơi xuống, bộ dáng thật đáng thương, làm cho người ta nhìn cũng không thể tin được nữ nhân này lúc nãy có bao nhiêu chua ngoa?
Nghĩ nàng đường đường là nữ nhi Tả thừa tướng Bắc Thần quốc, một lần yến hội trong cung gặp mặt Trạm Nguyệt Hàn, cái tên chiến thần Trạm Nguyệt đã làm nàng vô cùng kính ngưỡng, lần đó thấy Trạm Nguyệt nàng lại càng kinh diễm, tuấn tú, thân hình vạm vỡ, còn có lãnh khốc thần bí, thật sâu hấp dẫn nàng, từ lần đó nàng hoàn toàn yêu Trạm Nguyệt Hàn.
Nhưng Trạm Nguyệt Hàn cũng không để mắt đến nàng, bất kể nàng tiếp cận đến mức nào, Trạm Nguyệt Hàn như cũ không có bất kỳ vẻ gì, vì thế nàng còn để cho phụ thân của nàng là Tả tướng tới cửa cầu hôn, nhưng cũng bị Trạm Nguyệt Hàn cự tuyệt, vì thế Tả tướng cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhưng người ta là chiến thần của Bắc Thần, vì vậy Thừa tướng cũng không dám làm khó hắn, bình thường gặp mặt không có thêm bất cứ hành động vô lễ nào là được, cũng không đồng ý nàng cho nàng lui tới.
Nhưng nàng đối với hắn vẫn là nhớ mãi không quên, hiện lại nghe nghe thấy Trạm Nguyệt Hàn như thế tức giận vì một nữ tử thanh lâu, vì vậy nàng nhất thời tức giận mới nói như vậy.
Trạm Nguyệt Hàn không nhìn vẻ mặt Phó Hân Đình bi thương, lướt qua nàng mà đi về phía Thanh Ca, đi theo phía sau Trạm Nguyệt Hàn là Bắc Thần Tầm vô lại nói:
“Hàn, huynh thật đúng là không hiểu được thương hương tiếc ngọc, huynh không nhìn thấy mỹ nhân cũng khóc sao? Cũng không an ủi đi.”
Bất quá hắn chỉ là nói một chút, bản thân một chút cũng không có tính an ủi Phó Hân Đình, dù sao hắn chán ghét nhất là loại nữ nhân kiêu căng tùy hứng, lòng dạ rắn rết, ghen tỵ thành tính, hơn nữa còn rất ngu xuẩn, trùng hợp Phó Hân Đình là lại nữ nhân như vậy.
Phó Hân Đình nhưng không hiểu được ý đó, cho là Bắc Thần Tầm nói như vậy đang giúp nàng, dù sao đại tẩu của nàng cũng là Bắc Thần Nhị Công Chúa, như vậy bọn họ còn có như có chút quan hệ thân thích, nàng bưng bặt bám lấy Bắc Thần Tầm, nói:
“Ngũ Hoàng tử, người cần phải làm chủ cho ta nha, hồ ly tinh kia nàng khi dễ ta.”
Bắc Thần Tầm phe phẩy cây quạt giấy cảm thấy hứng thú nói:
“Ả~, nàng ấy là làm sao khi dễ ngươi?”
Phó Hân Đình mặt đỏ lên không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể nói lắp nói:
“Nàng, nàng , , , nàng chính là khi dễ ta, nàng còn không biết xấu hổ câu dẫn Trạm ca ca.”
“Nhưng là Hàn thật giống như rất thích bị nàng ấy câu dẫn đi, bất quá có thể bị tuyệt sắc giai nhân như thế câu dẫn, nếu đổi lại là ta, ta cũng thật vui lòng.”
Bắc Thần Tầm nhìn hướng Trạm Nguyệt Hàn, chỉ thấy hắn lúc này đang nhu tình mật ý nhìn chăm chú vào nữ tử tuyệt sắc bên cạnh hắn, lãnh khốc Trạm Nguyệt Hàn chưa từng lộ ra vẻ mặt si đắm như thế, vậy người kia hẳn là chính là Nguyệt Nhi Phong Nguyệt lâu đi, hắn cũng chỉ là từng tại Phong Nguyệt lâu xa ra gặp mặt Thanh Ca một lần, hơn nữa lần đó còn cách một tầng lụa mỏng, hoàn toàn không có nhìn thấy Thanh Ca, vì vậy lần này coi như là hắn lần đầu tiên nhìn Thanh Thanh ca, dung mạo tinh sảo, dáng người bình thường, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không, ngay cả tư thế đứng cũng là tùy ý như vậy, một nữ tử như thế cũng khó trách Trạm Nguyệt Hàn sẽ vì nàng mê muội, chỉ là chính bản thân hắn mặc dù kinh diễm nhìn nàng, nhưng không phải loại vẻ mặt dâʍ đãиɠ háo sắc, ngược lại có một loại cảm giác như tiên nhân hạ phàm
Phó Hân Đình kinh ngạc nhìn qua Bắc Thần Tầm, tên Bắc Thần Tầm này chẳng những không giúp nàng, còn dường như đang tán dương nữ nhân kia, hắn cũng bị nữ nhân kia câu dẫn sao.
Phó Hân Đình nghĩ như vậy liền oán hận trừng hướng Thanh Ca, nói:
“Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, lớn lên chắc chắn sẽ dùng sắc đẹp của mình câu dẫn nam nhân.”
Thanh Ca vô tội nhìn hướng Phó Hân Đình, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
“Ai bảo ta lớn lên xinh đẹp như vậy đây, điều này làm cho ta cũng vậy rất buồn rầu, muốn giống như ngươi lớn lên như vậy, sợ rằng đối với nam nhân chủ động yêu thương nhung nhớ cũng không ai muốn, thật đúng là để cho ta hâm mộ.”
Phó Hân Đình bị Thanh Ca vừa nói như thế, hoàn toàn từ bỏ thân phận thiên kim Tiểu thư, giận dữ hét:
“Phi, ngươi nữ nhân không biết xấu hổ, , , , “
Phó Hân Đình còn đang muốn tiếp tục lăng nhục Thanh Ca, Trạm Nguyệt Hàn vội vàng chặn lại lời Phó Hân Đình chửi, hàn khí bức người nói:
“Câm mồm, nể mặt phụ thân ngươi lần này bỏ qua cho ngươi, như nếu như có lần sau tuyệt không dễ tha ngươi, cút xuống.”
Phó Hân Đình bị giọng nói gay gắt của Trạm Nguyệt Hàn hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, nàng biết Trạm Nguyệt Hàn không nói chơi, hắn là thật sẽ không để cho nàng sống yên ổn, bị nam nhân mình ái mộ đe dọa như thế điều này làm cho nàng làm sao có thể không thương tâm, nàng chưa từ bỏ ý định nhìn qua Trạm Nguyệt Hàn, nhu tình như nước gọi:
“Trạm ca ca?”
“Cút xuống”
Trạm Nguyệt Hàn mặt lộ vẻ không kiên nhẫn gầm nhẹ nói.
Phó Hân Đình biết mình nếu như không đi nữa, Trạm Nguyệt Hàn sợ rằng thật sẽ gϊếŧ nàng, âm tàn trợn mắt nhìn Thanh Ca một cái, “Hừ”một tiếng, sau đó không quên nhìn Trạm Nguyệt Hàn một cái, lúc này mới xoay người rời khỏi Túy Phong lâu.
Tiểu nha hoàn đi phía sau nàng toàn thân phát run cũng liền bận rộn đi theo đi ra ngoài, sợ chậm một bước mạng nhỏ sẽ khó giữ được.
Phó Hân Đình đi khỏi, Thanh Ca một nhóm năm người lại trở lại gian phòng, chẳng qua là rượu trên bàn cùng món ăn đã đổi thành trà xanh.
Bắc Thần Tầm không thay hình tượng phong lưu, khinh bạc đánh giá Thanh Ca, nói:
“Nguyệt Nhi cô nương thật là trăm nghe không bằng gặp mặt, sợ rằng chữ tuyệt sắc cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp của cô nương, quả thực chỉ có dùng nghiêng nước nghiêng thành mới có thể hình dung được, tin tưởng Thương Khung Đại Lục cũng khó tìm ra một người có thể có mỹ mạo so với cô nương.”
Cái tên Nguyệt Nhi gần đây ở trong cung thật nổi tiêng, dĩ nhiên lời đồn đãi nhiều nhất là quan hệ mập mờ của nàng cùng Bắc Thần Đế, Bắc Thần Tầm đối với Phụ hoàng hắn sủng hạnh phi tử không cảm thấy hứng thú lắm, dĩ nhiên cũng không hỏi tới, nhưng là bây giờ nhìn thấy Nguyệt Nhi, lấy nàng thâm trầm lời nói, tính cách lạnh nhạt mà tùy ý, nhìn nàng cũng không giống dạng người thấy người sang bắt quàng làm họ, hắn tin tưởng quan hệ nàng cùng Hoàng Đế tuyệt đối không giống lời đồn đãi mập mờ, bọn họ trong lúc đó nhất định là có quan hệ khác, thử nghĩ xem thật cảm thấy cái này Nguyệt Nhi cô nương thật đúng là thần bí.
“Ngũ Hoàng tử phong lưu, Nguyệt Nhi cũng nghe như sấm dội bên tai.”
Thanh Ca phản pháo nói, nàng đối với Bắc Thần Tầm nghe thấy nhiều nhất chính là chuyện tình của hắn, nhưng là Thanh Ca nhưng không cảm thấy hắn đúng như theo lời đồn đãi phong lưu tình thánh, phải biết rằng Bắc Thần Tầm là do một cung nữ bình thường trong cung sinh ra, mặc dù cung nữ đó vì Hoàng Đế sanh hạ long tử mà được phong làm Mỹ nhân, sau lên đến Hiền phi, nhưng là vẫn không thể sửa đổi sự thực bà xuất thân thấp hèn.
Mà với thân phận con của cung nữ thấp kém lại có thể bình yên vô sự ở hậu cung hai mươi mấy năm, có thể thấy được hắn Bắc Thần Tầm cũng không phải là một nhân vật đơn giản, bất quá người khác ra sao đối với Lãnh Thanh Ca nàng cũng không liên quan.
Bắc Thần Tầm bị cặp mắt như lưu ly trong suốt linh hoạt kỳ ảo của Thanh Ca nhìn chăm chú, hắn cũng không lấy bộ dạng phong lưu công tử ra nữa, như vậy đối với nàng tuyệt đối là khinh thị, vì vậy đối với Thanh Ca phản pháo hắn cũng chỉ là lấy thân thiết cười nói:
“Nguyệt Nhi cô nương nghe qua tên tại hạ, đó là vinh hạnh của tại hạ, bất quá tại hạ có thể gọi cô nương là Nguyệt Nhi được không, cô nương tới cô nương đi thật là có chút ít phiền, tất nhiên nếu như Nguyệt Nhi không ngần ngại cũng có thể gọi tên của ta.”
Nói xong vẫn không quên kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Trạm Nguyệt Hàn một cái, hắn chính là muốn thấy Trạm Nguyệt Hàn phản pháo lại.
“Không được, ta không đồng ý.”
Trạm Nguyệt Hàn không đồng ý bật thốt lên, Thanh Ca cũng không thân mật gọi tên hắn như vậy, sao có thể để cho Bắc Thần Tầm đoạt trước.
Cơ Vô Tà mặc dù là đang ngồi người duy nhất biết thân phận Công Chúa của Thanh Ca, Bắc Thần Tầm làm ra cử động kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế, trong lòng của hắn có chút khó chịu, lại càng ôm Thanh Ca biểu thị quyền sở hữu.
Bắc Thần Tầm không thèm để ý nói:
“Nguyệt Nhi cũng không phản đối, lấy cái gì bất mãn.”
Bất quá đối với cử động Cơ Vô Tà ôm Thanh Ca hắn vẫn là có chút khó chịu, sau đó phản xạ có điều kiện loại nhìn hướng Trạm Nguyệt Hàn, muốn biết hắn đối với Cơ Vô Tà cử động như vậy có có nhiều phản ứng, không sẽ trực tiếp đánh nhau đi, Bắc Thần Tầm có chút ác liệt nghĩ đến.
Thanh Ca nhìn nhìn bọn họ trẻ con như thế, trong lòng bất đắc dĩ xem thường, nói:
“Mặc dù ta là không ngần ngại đi nữa, bất quá vẫn là không có gọi Thần Tầm cũng quán thân thiết đi.”
“Aizz”
Bắc Thần Tầm ra vẻ thất vọng thở dài, sau đó nhìn về phía Cơ Vô Tà ôm Thanh Ca nói.
“Nếu như tại hạ không có đoán sai, các hạ hẳn là giang hồ đệ nhất Diêm giáo Giáo chủ đi.”
“Ngũ hoàng nhãn lực thực tốt, chính là tại hạ.”
Cơ Vô Tà thấy Bắc Thần Tầm cũng chỉ là tùy ý đánh giá hắn một phen liền đoán được thân phận của hắn, biết hắn ta cũng không phải là người tầm thường, huống chi hắn vẫn là huynh trưởng của Thanh Ca, hơn nữa Thanh Ca đối với vị này huynh trưởng bộ dạng còn rất có hảo cảm, vì vậy Cơ Vô Tà mới khách khí hồi đáp.
“Không là tại hạ nhãn lực tốt, mà là cơ Giáo chủ phi thưởng nổi tiếng, người giang hồ cũng biết Diêm giáo Giáo chủ là một nam nhân tuấn mỹ vô song.”
Thật ra thì hắn cũng là tùy tiện đoán đến, không nghĩ tới thật đoán trúng, Bắc Thần Tầm thầm nghĩ Thanh Ca này trêu chọc chính là những người nào, một người là lấy lãnh khốc nổi tiếng Bắc Thần Đại tướng quân, một còn lại là giang hồ đệ nhất tà giáo Giáo chủ.
Trạm Nguyệt Hàn từ vừa đi vào Túy Phong lâu tựu nhìn thấy Cơ Vô Tà đứng ở bên cạnh Thanh Ca, chẳng qua là lúc ấy bận rộn ngăn cản Phó Hân Đình đối với Thanh Ca vũ nhục mà chưa kịp truy cứu hắn là người phương nào, không nghĩ tới hắn nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Diêm giáo Giáo chủ, nhưng là còn làm trò trước mặt hắn ôm Thanh Ca, trong lòng hắn cơn giận dữ vụt một chút liền thiêu đốt, không thể nhịn được nữa căm tức Cơ Vô Tà nói:
“Đem tay của ngươi bỏ người Nguyệt Nhi ra.”
Cơ Vô Tà nhưng không nhanh không chậm nói:
“Ta nhưng là nam nhân của Nguyệt Nhi, tại sao không thể ôm nàng.”
Hắn là nam nhân của Nguyệt Nhi, nhưng mà cũng không có nói Nguyệt Nhi là nữ nhân của hắn, bởi vì hắn hiểu rõ cá tính Thanh Ca, Thanh Ca cũng không có thừa nhận là nữ nhân của hắn, mà hắn cũng không có quên lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Ca, đêm đó ở trong phòng nàng nhìn thấy nam nhân kia chính là người lúc này đang ngồi ở bên kia Thanh Ca – Trạm Nguyệt Hàn.
Nghĩ đến hắn ta cũng là nam nhân của Thanh Ca đi, như vậy bọn họ chính là tình địch, đã như vậy hắn dĩ nhiên không thể yếu thế, tất phải để cho hắn ta biết khó mà lui, mặc dù hắn ta trước kia từng là nam nhân của Thanh Ca, bất quá sau này Thanh Ca chỉ có thể là một mình hắn, vì vậy hắn phải đánh lui tên họ Trạm kia.
Tất nhiên ý nghĩ lần này hắn cũng không dám nói với Thanh Ca, nếu để cho Thanh Ca biết chắc chắn ngay lập tức sẽ đuổi hắn đi, hắn biết Thanh Ca không thích người khác can thiệp chuyện riêng của nàng, vì vậy loại ý nghĩ này của hắn chỉ có thể nhẩm trong lòng không thể biểu hiện ra ngoài.
“Ngươi , , ,, “
Trạm Nguyệt Hàn không nghĩ tới Cơ Vô Tà lại ở trước mặt hắn nhưng lại dám tuyên bố là nam nhân của Thanh Ca, hắn lúc này hận không được lập tức đem hắn ta băm thành tám mảnh, hơn nữa làm bộ dạng giống như muốn đứng dậy động thủ.
Lúc này Thanh Ca nhưng giống như là hoàn toàn không có nhận thấy sấm sét quanh mình, còn nhàn rỗi nhàn rỗi hỏi:
“Các ngươi tại sao lúc này xuất hiện ở Túy Phong lâu?”
Bây giờ đã sớm qua thời gian cơm trưa, mà Bắc Thần Tầm cùng Trạm Nguyệt Hàn cũng không giống như là người có sở thích đến trà lâu uống trà, nàng nghĩ lúc này xuất hiện ở Túy Phong lâu nếu như không phải là đi ngang qua, đó chính là tìm đến nàng.
Trạm Nguyệt Hàn mới vừa rồi vẻ mặt còn là lửa giận ngút trời, nghe vậy trong nháy mắt trở nên mất mát, như đưa đám nói:
“Ta tới tìm nàng, gần đây biên quan báo nguy, Nam Sở công khai phái binh quấy rầy biên cảnh nước ta, Hoàng Thượng phái ta mang binh trấn thủ biên cảnh, ta là tới nói lời từ biệt.”
Dù sao trấn thủ biên cương, không biết khi nào chiến tranh mới có thể kết thúc, hắn thật rất không muốn xa Thanh Ca, hơn nữa hắn vừa rời đi đây không phải là liền cho người khác cơ hội đến gần Thanh Ca sao, nhưng là Hoàng mệnh khó chống, hơn nữa bảo vệ ranh giới Vệ Bắc Thần cũng là trách nhiệm của hắn, mặc dù hắn không muốn rời nàng đi, nhưng lại không thể không rời đi.
Thanh Ca nghĩ thầm nghĩ xem ra Bắc Thần Đế đoán không sai, Viên Bất Nhân cùng Nam Sở cấu kết, Nam Sở lúc này xuất binh sợ rằng chỉ là vì dẫn Bắc Thần phái binh xuất chinh, phân tán binh lực bên trong Bắc Thần quốc, đến lúc đó nếu như nội bộ Bắc Thần phát sinh náo động lần nữa, Bắc Thần Đế chỉ sợ cũng điều không thể xuất binh lực trấn áp, xem ra có ít người thật khẩn cấp chuẩn bị hành động đây, chẳng qua là không biết Bắc Thần Đế lúc này phái Trạm Nguyệt Hàn xuất binh là tương kế tựu kế, hay là có sắp xếp khác, bất quá bất kể như thế nào…
“Trò hay tựu muốn bắt đầu.”
Thanh Ca nhẹ giọng rù rì một câu.
Trừ nàng, hiển nhiên Cơ Vô Tà cũng nghĩ đến trong chuyện này có tin vịt, dù sao ba người không phải là không biết dã tâm của Nam Sở.
Trạm Nguyệt Hàn lúc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, hắn sắp sửa cùng Thanh Ca ly biệt trong thống khổ, vì vậy cũng không có nghe được Thanh Ca rù rì, nhưng là Bắc Thần Tầm nghe rất rõ ràng, hắn trực giác trò hay theo lời Thanh Ca nói cùng việc Trạm Nguyệt Hàn lần này xuất binh có quan hệ thật lớn, nghi ngờ hỏi:
“Trò hay gì?”
Thanh Ca thần bí trả lời:
“Đến lúc đó huynh sẽ biết.”
Bởi vì Tâm tình Trạm Nguyệt Hàn xuống thấp, cũng chưa có tâm tình cùng Cơ Vô Tà dấu võ mồm, vì vậy hai người bọn họ cũng không có khí lức tranh giành tình nhân .