Vào ngày đó, sau khi Thanh Ca theo Bắc Thần Đế dùng xong thiện liền rời đi Hoàng cung, mà Lệ phi trở lại Lệ Nghênh cung càng nghĩ càng không cam lòng.
Không cam lòng Thanh Ca dễ dàng có được Bắc Thần Đế sủng ái như vậy, mà bà hao hết tâm tư nhưng không có được Bắc Thần Đế nửa điểm thương yêu.
Không cam lòng Bắc Thần Đế thế nhưng vì Thanh Ca mà trước mặt mọi người mà trừng phạt bà, mặt mũi của bà ở đâu.
Nhưng bất kể bà không cam lòng như thế nào, cuối cùng bà cũng chỉ có thể cả ngày sống ở trong Lệ Nghênh cung lấy phá vỡ đồ đạc để phát tiết, dù sao thánh chỉ Bắc Thần Đế nói rất rõ ràng, cấm túc ba tháng, mặc dù bà lớn lối đến thế nào cũng không dám làm trái ý chỉ của Bắc Thần Đế ý.
Ngày đó, Thanh Ca theo Bắc Thần Đế rời ‘Vạn Xuân đình’ đi, Bắc Thần Dương liền lập tức phái người đi thăm dò lai lịch của Thanh Ca.
Vì vậy hắn đã tra được Thanh Ca chính là hoa khôi của Phong Nguyệt lâu gần đây nổi tiếng ở Hoàng thành, cũng biết nàng chính là nữ nhân của Trạm Nguyệt Hàn, Trạm Nguyệt Hàn thật sự mê luyến nàng, chẳng qua là nàng làm sao cùng Bắc Thần Đế quen biết nhưng tra không được bất kỳ dấu vết, hơn nữa Bắc Thần Đế sống trong Hoàng cung, làm sao lại biết một nữ tử thanh lâu như nàng đây.
Hơn nữa gần đây tên Lãnh Nguyệt Nhi ở Hoàng thành có thể nói là danh tiếng lan truyền lớn, Bắc Thần Đế không có lý do gì không biết nàng là nữ nhân của Trạm Nguyệt Hàn mới phải, mà nếu ông biết còn cùng nàng thân cận như thế, hoặc là Bắc Thần Đế mê luyến nàng đến trình độ không thể tự kềm chế, hoặc là bản thân nàng chính là con cờ Bắc Thần Đế an bài ở bên cạnh Trạm Nguyệt Hàn, tóm lại bất kể như thế nào, Lãnh Nguyệt Nhi nàng cũng là một con cờ rất có giá trị lợi dụng.
Vào ban đêm ngày hôm đó, Bắc Thần Dương một thân mặc quần áo trường bào đi tới Phong Nguyệt lâu, hắn quyết định tự mình gặp lại Thanh Ca.
“Tiểu thư, phía ngoài có một vị công tử muốn gặp Tiểu thư.”
Ngữ Tình hướng Thanh Ca hồi báo nói.
Thanh Ca kể từ khi Bắc Thần Đế tới Phong Nguyệt lâu, Thanh Ca cũng không có thường xuyên xuất hiện trong nhã gian lầu hai ở đại sảnh, nàng coi như là nhìn chán những thứ kia nam nhân tràn đầy bộ dáng ham muốn.
Thanh Ca bây giờ cũng rất hưởng thụ ngồi ở trên ghể ở trong sân, bên cạnh một bàn đu dây vừa biên chế ra, nhưng lại không phải cố ý chuẩn bị cho mình, chẳng qua thời điểm nàng nằm ở trên ghế có thể dễ dàng uống rượu, vì vậy đặc biệt mà cố ý chuẩn bị một bộ bàn ghế để rượu.
Thanh Ca giương mắt hỏi:
“Muốn gặp ta? Mỗi ngày muốn gặp ta nhiều người như vậy, làm sao không thấy ngươi tới thông báo, người này cùng người có gì khác sao?”
Trong tay vẫn nắm chén rượu, nói xong vẫn không quên hớp một ngụm.
“Cũng không có cái gì khác người, chỉ bất quá vị công tử này nhìn qua thân phận rất không tầm thường.”
Ngữ Tình nhẹ cười nói, ngụ ý liền hắn đắc tội hắn không tốt, cũng chỉ có Thanh Ca ra mặt giải quyết thì tốt.
“Ý của muội là nói đến đại nhân vật ta đắc tội không được? Như vậy muội liền đi hỏi hỏi hắn đến tột cùng là đại nhân vật như thế nào, thế nhưng Ngữ Tình của chúng ta cũng sợ.”
Thanh Ca vui đùa nhìn Ngữ Tình nói.
Ngữ Tình đối với Thanh Ca trêu đùa cũng không phản bác, chẳng qua là gật đầu đồng ý, sau đó liền lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Ngữ Tình vẻ mặt nghiêm túc đi trở về, bẩm báo nói:
“Tiểu thư, người nọ tự xưng là đương kim Đại Hoàng tử.”
“À, phải không? Vậy muội đi nói cho hắn biết, để cho hắn lấy ra mười vạn lượng bạc có thể thấy ta.”
Thanh Ca vẫn xem thường nói, nàng tin tưởng Bắc Thần Dương không phải đến ôm hi vọng ôm ấp nàng, tuyệt đối không phải cùng nàng đàm luận chuyện phong nguyệt nha, như vậy nếu không phải là phong nguyệt, đó chính là có thể có lợi, đã như vậy mười vạn lượng hắn tuyệt đối sẽ lấy ra, hơn nữa còn hào sảng hào phóng lấy ra.
Ngữ Tình chần chờ không ra ngoài:
“Nhưng là, hắn dù sao cũng là … “
Dù sao người ta cũng là Hoàng tử, cho dù nàng biết Tiểu thư võ công rất lợi hại, lại có Trạm Tướng quân chỗ dựa, nhưng người ta là một Hoàng tử nha, chính là Trạm Tướng quân ở chỗ này cũng không thể đem người nhà rơi vào nguy hiểm không phải sao, nàng chỉ sợ Thanh Ca chọc tới phiền toái không cần thiết mà thôi.
Thanh Ca giương mắt chậm chạp nhìn một cái Ngữ Tình chần chừ không chịu ra ngoài nói:
“Làm sao? Không tin Bản tiểu thư sao? Bản tiểu thư cũng không làm mấy chuyện không nắm chắc đâu, muội yên tâm đi, cho dù hắn là Hoàng tử cũng không dám đem Phong Nguyệt lâu phá đâu? Hơn nữa không làm gì được ta.”
Ít nhất hắn không dám quang minh chính đại hủy đi Phong Nguyệt lâu, dù nói thế nào, phía sau nàng còn có Hoàng Đế là chỗ dựa nha, Bắc Thần Dương còn không có ngu cùng Bắc Thần Đế xé rách mặt như vậy.
Ngữ Tình nghe Thanh Ca nói như vậy, mới an tâm xoay người đi ra ngoài, phía sau vang lên thanh âm của Thanh Ca.
”Nếu là hắn thưởng bạc, muội trực tiếp đem hắn dẫn tới nhã gian lầu hai đại sảnh chờ ta.”
Ngữ Tình đi ra ngoài, trong lòng nói thầm.
‘Tiểu thư dường như đoán chắc người ta xuất ra bạc, mười vạn lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ a, cho dù người ta là Hoàng tử có bạc thì sao, nhưng cũng không phải là tùy tiện đem mười vạn bạc ra sao.’
Trạm Nguyệt Hàn dùng một trăm vạn mua một đêm của Thanh Ca, Ngữ Tình cũng đã cảm thấy hắn điên rồi, bây giờ Thanh Ca thế nhưng hướng Hoàng tử người ta muốn mười vạn lượng bạc, nếu là Hoàng tử thật cho, Ngữ Tình còn không cho là cái thế giới này cũng điên rồi sao.
Tất nhiên nàng cũng không phải hoài nghi mị lực của Thanh Ca, chẳng qua là mười vạn lượng bạc a, đây chính là nhà dân chúng bình dân cả đời cũng kiếm không được nha, hơn nữa Thanh Ca còn tuyên bố Hoàng tử đợi nàng, thật không biết Tiểu thư nhà nàng làm sao lại lớn lớn mật đây như vậy.
Bắc Thần Dương quả nhiên như Thanh Ca đoán sảng khoái xuất bạc, liền bị Ngữ Tình dẫn tới nhã gian lầu hai, Bắc Thần Dương ở trong phòng đợi không sai biệt lắm thời gian một khắc đồng hồ, Thanh Ca mới rốt cục chậm rãi xuất hiện.
Đi vào phòng Thanh Ca một chút cũng không tự giác có làm một người đi trễ, nàng đi vào phòng liền tùy ý tìm ghế àm ngồi xuống, cùng quen dùng lười nhác của nàng mà tùy ý thái độ nhìn Bắc Thần Dương hỏi:
“Không biết Đại Hoàng tử giá lâm, không có từ xa tiếp đón, Nguyệt Nhi ở chỗ này làm Đại Hoàng tử tức giận sao, chẳng qua là không biết Đại Hoàng tử tìm Nguyệt Nhi cần làm gì đây?”
Thanh Ca lời tuy nói như vậy, nhưng không thấy bộ dạng nàng có nửa điểm nói xin lỗi, ngược lại nàng tùy ý thái độ làm cho người cảm thấy rất là vô sỉ.
Bắc Thần Dương đối với thái độ của Thanh Ca trong lòng sinh giận, sinh ra là Hoàng tộc, hơn nữa lại là Đại Hoàng tử, chưa từng có người không đem hắn để vào trong mắt như vậy, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa tuấn dật nói:
“Hôm nay Phong Nguyệt lâu Nguyệt Nhi cô nương có thể nói là nổi tiếng khắp Hoàng thành, mà Bản hoàng tử cũng muốn thấy phong thái tuyệt sắc của Nguyệt Nhi cô nương, cho nên lúc này mới tùy tiện quấy rầy, kính xin Nguyệt Nhi cô nương tha lỗi mới phải.”
“Vậy bây giờ người thấy, không biết Đại Hoàng tử cảm thấy như thế nào?”
Thanh Ca nói xong hướng trên ghế dựa vào một chút, nghĩ thầm ngày đó ở Hoàng cung không phải gặp rồi sao, nàng cũng không tin hắn không có tra ra nàng chính là nữ nhân ở trong Hoàng cung kia.
Bắc Thần Dương vung lên vẻ mắt nho nhã thường dùng, tán dương:
“Thật là trăm nghe không bằng gặp mặt, trên phố những thứ kia lời đồn đãi căn bản không kịp một phần mười bộ dạng của Nguyệt Nhi cô nương, xinh đẹp chỉ sợ cũng chỉ có tiên tử có thể sánh ngang như thế.”
“Hôm nay thấy Đại Hoàng tử mới biết được, thì ra là bản thân Đại Hoàng tử cũng không như theo lời đồn đãi nho nhã ôn hòa như vậy, có thể thấy được tin đồn cũng không thể tin.”
Thanh Ca có ý châm chọc nói.
Bắc Thần Dương nghe vậy trong nháy mắt hiện lên một đạo thị huyết cùng sững sờ, đảo mắt rồi lại bị hắn rất che giấu tại đáy mắt, như cũ mang theo một bộ xuân phong mà mỉm cười, giống như không có hiểu ý tứ của Thanh Ca, mà cười nói:
“Nguyệt Nhi cô nương thật thích nói giỡn, không biết cô nương có nguyện ý theo Bản hoàng tử uống chén rượu, nói chuyện tâm tình hay không?”
Vừa nói ánh mắt ý bảo tính nhìn Ngữ Tình một cái, cũng để cho thị vệ phía sau hắn lui ra ngoài trước.
Thanh Ca nhìn Ngữ Tình gật đầu ý bảo làm cho nàng đi ra ngoài, Ngữ Tình hiểu ý lui ra ngoài, cũng hảo tâm vì bọn họ khép cửa phòng lại.
Sau đó Thanh Ca tầm mắt rơi vào trên người Bắc Thần Dương nói:
“Không biết Đại Hoàng tử muốn cùng Nguyệt Nhi nói những thứ gì đây?”
Bắc Thần Dương sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Thanh Ca sẽ như thế trực tiếp, sau đó một bộ dạng tùy ý vừa thay Thanh Ca rót rượu, vừa làm bộ như lơ đãng nói:
“Nguyệt Nhi cô nương vừa có thể được Trạm Đại tướng quân yêu thích, có thể nhận rơi vào mắt của Hoàng Thượng, có thể thấy được cô nương trừ xinh đẹp ra, nói vậy cũng là một người thông minh.”
Thanh Ca nhận lấy rượu, giọng nói đạm mạc mà trực tiếp:
“Nguyệt Nhi thông minh không cần Đại Hoàng tử nhắc nhở mình cũng rất rõ ràng, Đại Hoàng tử có lời gì nói thẳng không cần đề phòng?”
Bắc Thần Dương uống một ngụm rượu trong tay, ôn hòa mà hữu lễ nói:
“Thật ra thì Bản hoàng tử cũng rất thích cô nương, hơn nữa cũng rất thưởng thức sự thông minh của cô nương.”
“Sau đó?”
Thanh Ca có chút không kiên nhẫn nói tiếp, được Ngữ Tình thông báo Bắc Thần Dương muốn gặp nàng liền đoán được mục đích của Bắc Thần Dương chuyến này, chẳng qua là bạc cũng thu, tâm cũng nói chuyện, muốn nói móc cũng chưa nói ra, Lãnh Thanh Ca nàng cũng không phải thích người quanh co lòng vòng, cũng lười ứng phó Bắc Thần Dương ngụy quân tử trong ngoài bất nhất, chẳng lẽ nàng cứ ứng phó như vậy, liền có chút ít không kiên nhẫn.
“Không biết Nguyệt Nhi cô nương cảm thấy Bản hoàng tử như thế nào? Nguyệt Nhi cô nương thông tuệ như thế cũng có thể hiểu ai mới nam nhân có thể cho cô nương nhiều thứ nhất, ai mới là nam nhân bảo đảm nhất cho cô nương.”
Bắc Thần Dương uyển chuyển nói.
Thanh Ca hiểu Bắc Thần Dương bất quá là muốn đem nàng biến thành con cờ của hắn, con cờ dùng để đối phó Hoàng Đế cùng Trạm Nguyệt Hàn, đối phó nam nhân, đặc biệt là nam nhân mê luyến nàng, mỹ nhân kế đúng là vẫn có thể xem là một bước kế hay, bất quá nàng vẫn ra vẻ không hiểu hỏi:
“Hoàng Thượng không phải là nam nhân có thể cho Nguyệt Nhi cho nhiều thứ nhất sao, trong thiên hạ nơi nào chẳng là đất của vua, chỉ cần Nguyệt Nhi muốn lấy được, tin tưởng Hoàng Thượng cũng có thể cấp cho, Nguyệt Nhi không rõ còn có ai có thể so sánh qua người đứng đầu một nước đâu.”
Bắc Thần Dương không biết Thanh Ca là thật không rõ, hay giả bộ không rõ, có chút tức giận giải thích:
“Thiên hạ quyền lợi lớn nhất đương nhiên là Hoàng Đế, nhưng đương kim Hoàng Thượng đã già, hơn nữa có thể có bệnh bất trị, đến lúc đó nàng cho là ai mới có chỗ dựa vững chắc cho nàng đây?”
Thanh Ca bừng tỉnh đại ngộ nói:
“À, thì ra là Đại Hoàng tử nói rất đúng a, bất quá Hoàng Thượng làm sao có thể vô cớ mắc bệnh, a, Nguyệt Nhi biết rồi, Đại Hoàng tử muốn mưu hại Hoàng Thượng.”
Thanh Ca vừa ra vẻ kinh ngạc, vừa dùng thanh âm lớn tiếng ồn ào, thực trong lòng của nàng vẫn chịu đựng cuồng tiếu mà nói, trò khôi hài này chơi thật vui, đặc biệt là trêu chọc ngụy quân tử tự đại cuồng vọng.
Bắc Thần Dương nhìn thấy vẻ mặt Thanh Ca hàm chứa nụ cười kia, liền biết hắn bị Thanh Ca đùa bỡn, hắn hoàn toàn giận, trên mặt hắn nhất quán nho nhã vẻ mặt bị thẹn quá thành giận sau đó thay thế bằng vẻ mặt dữ tợn, vỗ bàn hướng Thanh Ca hét lớn:
“Câm miệng, ngươi hôm nay chọc giận Bản hoàng tử, đừng tưởng rằng vì người có Hoàng Đế là chỗ dựa Bản hoàng tử tựu không chạm được ngươi, Bản hoàng tử nhất định sẽ làm cho ngươi nếm được cảm giác hối hận.”
Sau đó lửa giận ngút trời phẩy tay áo bỏ đi.
Sau khi Bắc Thần Dương rời đi bị tức đến hận không thể lập tức gϊếŧ Thanh Ca, nhưng lý trí nói cho hắn biết bây giờ còn chưa phải lúc cùng Bắc Thần Đế lật bài, hắn không thể bởi vì một nữ nhân mà làm hư kế hoạch của hắn, bất quá mặc dù rõ rệt không thể động nàng, nhưng minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hắn có có biện pháp diệt trừ nàng.
Ngữ Tình nhìn thấy Bắc Thần Dương nổi giận đùng đùng rời đi, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nàng lập tức chạy vào gian phòng lầu hai, lại thấy Thanh Ca thế nhưng nhàn nhã uống rượu đi chơi, liền nghi ngờ hỏi:
“Tiểu thư, không có phát sinh chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, ta chỉ là không cẩn thận vạch trần Bắc Thần Dương giấu đầu lòi đuôi mà thôi, chẳng qua là không có nghĩ hắn hẹp hòi như vậy, cứ như vậy thẹn quá hóa giận.”
Thanh Ca bĩu môi lười nhác trả lời.
Ngữ Tình mặc dù không rõ ràng ý tứ của Thanh Ca, nhưng vẫn biết Tiểu thư nhà mình đắc tội Đại Hoàng tử, lo lắng nói:
“Vậy Đại Hoàng tử có thể hay không đối với Tiểu thư bất lợi a?”
Thanh Ca nhún vai không trả lời, bởi vì … không phải đó là chuyện rất rõ ràng sao?
Ngữ Tình có chút khẩn trương nói:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Thanh Ca buông tay ra,vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Đành chịu thôi”
Thanh Ca thấy Ngữ Tình sau khi nghe thấy lời của nàng, không biết phải làm sao mà sợ tới mức không nhẹ nha, quyết định không có trêu chọc nàng nữa, liền khoát tay áo nói:
“Yên tâm đi, ta không phải đã nói hắn không làm gì được ta, được rồi, muội đi ra ngoài đi.”
Ngữ Tình hiểu Thanh Ca tự mình sẽ xử lí, liền không có ở đây mà nhiều lời rồi rời đi, chẳng qua là trong lòng vẫn vì Thanh Ca lo lắng.
Trong phòng, Thanh Ca một mình uống rượu, trong lòng không khỏi cảm khái Hoàng tộc thật đúng là một cái phường nhuộm, hạng người gì đều có.