Đêm cũng đã tới, các nam nhân bên trong Phong Nguyệt lâu bởi vì lâu không thấy Thanh Ca lộ diện cũng rối rít bắt đầu ồn ào, huyên náo khắp đại sảnh trở thành một mảnh hỗn loạn.
Tương đối mà nói trong nhã gian lầu hai khách nhân văn nhã nhiều hơn, bọn họ tự nhận là người cũng có thân phận cùng địa vị, như thế nào lại giống như những nam nhân bình thường lầu dưới mà hèn hạ cùng nhau thông đồng làm bậy đâu, bất quá bọn họ phái người hướng Phong Nguyệt lâu quản sự mà thúc giục, uy hϊếp, đe dọa mà thôi, bọn họ là người có thân phận, bọn họ vô cùng sĩ diện và cấp bậc cùng quan niệm rất nặng, vì vậy bọn họ không thể như những thứ kia trở thành một loại thứ kia mà lớn tiếng xôn xao, nhưng bọn hắn có thể ỷ thế hϊếp người, lấy địa vị, như vậy bọn hắn lấy những thủ đoạn xấu mà làm.
Sau khi Trạm Nguyệt Hàn rời đi gian phòng của Thanh Ca, cũng không có rời đi Phong Nguyệt lâu, mà phái người an bài chọn một phòng trang nhã ở lầu hai, hắn mặc dù đối với thái độ của Thanh Ca đối với hắn nhưng trong lòng rất là tức, nhưng là từ tận đáy lòng không muốn bỏ qua bất kỳ buổi biểu diễn nào của Thanh Ca.
Thanh Ca trang điểm xong, liền phái người ở võ đài trang bị một số loại lớn ống lớn nhỏ các loại dựng ở giữa cho nàng, như mọi người ở dưới thấy vậy một trận mờ mịt, bất quá nghe nói đó là ý tứ của Thanh Ca, liền mang tò mò trong lòng mong chờ Thanh Ca ra diễn.
Chuẩn bị sắp xếp làm hết thảy, đứng ở một góc võ đài Ngữ Tình cất giọng tuyên bố:
“Tiếp theo xin mời Nguyệt Nhi cô nương.”
Nói xong Thanh Ca liền từ phía sau màn đi ra, không có dư thừa tiếng nói liền dán người lên những ống lớn nhỏ kia mà vũ động.
Lúc này Phong Nguyệt lâu bên trong bất kể là nam nhân hay nữ nhân, cũng không khỏi cũng hít thở một hơi, là vì cách ăn mặc của nàng cũng như những kí thuật nhảy to gan, nhưng không thể phủ nhận tầm mắt của bọn họ cũng bị nàng hấp dẫn, không tự chủ theo thân ảnh trên võ đài của Thanh Ca mà di động.
Thanh Ca giẫm nhẹ chân không, trên người dùng một bộ áo ôm ngực hồng sắc, hai đầu ở trên lưng đánh một cái nơ hình con bướm, giống như ở hiện đại là một cái áo tắm hai mảnh, hạ thân cũng dùng cùng mảnh vải hồng sác mà ôm hông, giống như trước ở bên hông thắt một nơ con bướm, đơn giản như vậy tựa như biến thành một cái váy cực ngắn, vừa nhấc chân liền có thể nhìn thấy giữa hai chân của nàng qυầи иᏂỏ.
Dùng lời nói của Thanh Ca thì đó là quần an toàn phiên bản cổ đại, mà trên đầu của nàng tóc đen không có bất kỳ trói buộc tùy ý rủ xuống ở trên người, theo nàng vũ động mà đong đưa, dung mạo tuyệt sắc, kỹ thuật nhảy lớn mật, còn có thân trang phục của Thanh Ca có thể nói là bộ dạng mát mẻ mê người, làm cho các nam nhân dưới đài khí huyết bành trướng, có người vừa nhìn thấy Thanh Ca như vậy liền chảy xuống hai cái dòng máu mũi đỏ rực.
Lầu hai trong nhã gian Trạm Nguyệt Hàn vừa nhìn thấy bộ dạng của Thanh Ca ‘Mát mẻ’, giận đến là hai mắt bốc lửa, hận không được xông ra ngoài mà đem nàng hung hăng ôm vào trong lòng ngực, không để cho các nam nhân khác nhìn thấy nàng, nhưng hắn cũng biết lấy tính cách của Thanh Ca căn bản sẽ không nghe lời hắn, vì vậy cũng chỉ có thể ở trong phòng mà ồn ào, tự thân độc thoại để hả giận:
“Cái nữ nhân chết tiệt này, thật muốn mở đầu của nàng ra, xem một chút bên trong đến tột cùng có cái gì trong đó, thế nhưng lớn mật để cho nam nhân nhìn lõa thễ.”
Trong mắt hắn, y phục mát mẻ của Thanh Ca cùng lõa thể không có gì khác nhau.
Mà lúc này ở lầu hai trong một gian phòng khác, một người mặc áo bào màu lam, nam nhân lớn lên tà mị ung dung lười nhác tựa vào bên cửa sổ, nắm trong tay một chén rượu, bên cạnh một người bộ dáng đứng hầu, trong tay thì cầm lấy một bầu rượu chuẩn bị tùy thời vì chủ tử của hắn mà phục vụ, nam nhân tà mị nhìn Thanh Ca trên võ đài gảy nhẹ chân mày, cười tà nói:
“Ha ha, thật là một nữ nhân lớn mật lại thú vị như vậy.”
Trong nhận thức của hắn biết về nữ nhân đều thích giả bộ thanh thuần, mặc dù tất cả nữ nhân không biết xấu hổ cũng thích đem mình biểu hiện dường như băng thanh ngọc khiết, làm sao có nữ nhân như Thanh Ca rêu rao khắp nơi như vậy cơ chứ.
Thân thể Thanh Ca dán chặt lấy ống sắt theo tiếng đàn mà vũ động, phía sau màn nhạc đệm chính là thủ khúc ‘Túy Thanh Phong’ mà lần đầu Thanh Ca xuất hiện trên võ đài của Phong Nguyệt lâu.
Thân thể Thanh Ca theo khúc vòng quanh ống sắt mà vũ động, dùng thân thể kiêu ngạo của nàng luận động dán chặt ống sắt qua lại ma sát, một chỗ ngoặt eo, cơ thể liền hoàn toàn hiện ra ở trong mắt các nam nhân, khiến cho bọn họ không khỏi con ngươi co rút lại, thân thể quả nhiên hưng phấn dị thường; nhấc một chân, làm người ta mơ màng tư mê, lại càng khơi dậy số lượng nước bọt trong cổ càng gia tăng; vừa quay đầu lại, một ánh mắt yêu mị, làm mê hoặc tất cả mọi người dưới đài.
Lúc này Thanh Ca giống như một mỹ nhân mà đúng hơn như rắn, thân thể mềm mại của nàng không ngừng quấn quanh lấy ống sắt, và mông tóc dài theo Thanh Ca đong đưa nghịch ngợm theo gió phiêu dật, lâm ly đổ mồ hôi giọt giọt từ trên da thịt trắng nõn của nàng chảy xuống, càng thêm thể hiện hoàn mỹ ra vẻ gợi cảm khiến người ta phụt máu mũi kia của nàng.
Tối nay Thanh Ca lại không mang theo khăn lụa giữ lại thần bí ở trong lòng mọi người, cũng không có như lần đầu tiên lên đài ở trước đài kéo một đạo màn sa như vậy, mà là đem mình hoàn toàn hiện ra ở trước mắt chúng nam nhân.
Mà lúc này dưới đài nam nhân không khỏi ảo tưởng chính mình là cái ống sắt kia, thân thể uyển chuyển của Thanh Ca thật chặt quấn quanh lấy thân thể của hắn, mà ma sát, mà hôn, càng không thể không chế ý nghĩ tà ác, mà vừa vặn chính là sức hấp dẫn của Thanh Ca, dễ dàng liền có thể kích khởi du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất thân thể nam nhân, có thể để cho nam nhân không tự chủ được mà chìm đắm trong mình ảo tưởng du͙© vọиɠ cùng bên trong đại dương.
Thanh Ca liền dùng chân ôm ống sắt nhảy ngược lên trên, sau đó xoay tròn mặc cho thân thể hạ xuống. Khi tư nhạc đánh xong âm điệu cuối cùng, Thanh Ca cũng an tĩnh đứng trên mặt đất làm xong một động tác cuối cùng.
Thanh Ca hướng các nam nhân phía dưới đài với ánh mắt làm như không thấy, thong dong đứng dậy không dừng lại một chút mà tiêu sái rời đi võ đài.
Các nam nhân lại bắt đầu không ngừng kêu lên, bọn họ không khỏi hi vọng mình là nam nhân của nàng ngày hôm nay, nam nhân có chút tự biết mình thì ồn ào mà yêu cầu Thanh Ca ở lại khiêu vũ một khúc, dù sao cũng không phải là người nào cũng có thể đạt được thân thể của nàng, đã nói số bạc lớn như vậy bọn họ nam nhân bình thường làm sao có thể cầm ra được, vì vậy bọn họ không thể làm gì khác hơn là van xin, không gặp được xem một chút cũng được.
Thanh âm của Ngữ Tình khiến cho sóng người ồn ào yên tĩnh lại.
“Khụ khụ, thật không phải với các vị đại gia công tử, Nguyệt Nhi cô nương này quy định nhiều, mỗi tháng chỉ lên đài một lần, mà mỗi lần cũng chỉ biểu diễn một khúc, lão bản cũng không có ý kiến, chúng ta nào dám nhiều lời, các vị nói có đúng hay không.
Bất quá, Nguyệt Nhi cô nương lúc lên đài vào ngày đó, cũng sẽ treo biển hành nghề tiếp khách, bây giờ xin mời các vị đại gia công tử bắt đầu ra giá, cũng không biết chúng ta Nguyệt Nhi cô nương tối nay sẽ thuộc về ai đây? Nguyệt Nhi cô nương bây giờ nhưng là ở trong phòng chờ nha.”
Ngữ Tình giọng điệu cứng rắn mà dứt, lập tức để cho các nam nhân dưới đài bắt đầu miên man bất định, Trạm Nguyệt Hàn thì khẩn cấp ra giá một trăm vạn lượng bạc, đây cũng là giá đêm đầu tiên của Thanh Ca.
Một trăm vạn lượng bạc đã là người rất giàu có rồi, nhưng vẫn không ngăn được du͙© vọиɠ của ít người, lầu hai ở trong một gian phòng khác, một người nam nhân tướng mạo thô tục không chút do dự ra giá hai trăm vạn lượng.
Mà nam nhân một thân lam y tà mị thì dùng một giọng nói như chơi đùa nói ra giá ba trăm vạn, một bộ dáng hoàn toàn ung dung tiêu sái, Trạm Nguyệt Hàn tự nhiên không chịu thối lui, thô tục nam nhân hiển nhiên cũng không biết thân phận của Trạm Nguyệt Hàn, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục ra giá, hoàn toàn bộ dạng tối nay phải có được Thanh Ca.
Mà nam nhân một thân lam y tà mị cũng không có sợ hãi mà có ý tứ lui bước, tình thế như vậy dưới liền tạo thành ra giá càng ngày càng cao, cũng làm cho các nam nhân bên trong Phong Nguyệt lâu chùn bước.
Mà nhân vật chính Thanh Ca cũng rời đi võ đài sau cũng không có rời đi đại sảnh, mà là ngồi ở một nhã gian riêng của nàng thưởng thức hết thảy trên lầu hai, phạm vi nhìn ở trong căn phòng này rất tốt, tại Phong Nguyệt lâu hết thảy cũng có thể thu hết vào tầm mắt, một đôi mị nhãn xinh đẹp nhìn về phía gian phòng phát ra thanh âm thô tục, sau đó hướng Tiểu Hồng ở bên ngoài mà hỏi:
“Ở trong đó là ai?”
Tiểu Hồng hoạt bát lập tức phảng phất như mở ra máy hát mà nói.
“Hồi Tiểu thư, nghe Ngữ Tình tỷ nói ở trong đó là một mệnh quan triều đình, dường như là cái gì Hộ bộ Thị lang gì đó, gọi Viên cái gì đó? Gọi…a, Tiểu thư, ta đem quên đi rồi, bất quá ta nghe nói hắn thường xuyên ỷ mạnh mà cường đoạt dân nữ, ỷ mạnh hϊếp yếu, không có điều ác nào là không làm, nghe nói năm đó … ”
Không ngừng giảng thuật những chuyện mà nàng đã nghe tới.
Thanh Ca hoàn toàn xem Tiểu Hồng không ngừng huyên thuyên là không khí, nhưng nghe Tiểu Hồng tự thuật, không khỏi để cho Thanh Ca nhớ tới một người, đó chính là năm đó làm cho nàng gần năm tuổi phải cùng nãi nãi nhảy núi – Viên Bất Nhân, cũng chính là năm đó Hộ bộ Thượng thư.
Thanh Ca nghe ngóng, mười năm trôi qua, Viên Bất Nhân kia bây giờ vẫn giữ chức Hộ bộ Thượng thư, hơn nữa làm được so sánh với mười năm trước nước lên theo gió, mặc dù Hộ bộ Thị lang họ Viên này không phải là Viên Bất Nhân, nhưng cùng hắn quan hệ không ít, hắn chính là nhi tử bảo bối độc nhất Viên Hùng của Viên Bất Nhân kia.
Ha hả, nếu nói phụ làm tử trả, hơn nữa vừa là chính bản thân hắn đưa tới cửa, nàng sao không biết xấu hổ cự tuyệt đây? Bất quá nàng còn phải hảo hảo thử nghĩ xem nợ này hắn làm như thế nào trả, mặc dù đối với nàng mà nói gϊếŧ một người dễ dàng, nhưng đối với người từng đắc tội quá người của nàng, nàng làm sao có thể để cho hắn chết được dễ dàng như vậy đây?
Thanh Ca cắt đứt lời huyên thuyên của Tiểu Hồng, cười tà nói:
“Tiểu Hồng, đi nói cho Ngữ Tình nói là Bổn tiểu thư coi trọng cái vị Hộ bộ Thị lang, tối nay chọn hắn, bất quá mặc dù là Bổn tiểu thư coi trọng hắn, nhưng bạc cũng phải ra, bạc không thể thiếu, biết không?”
“A? À, đã biết.”
Tiểu Hồng nhìn thấy Thanh Ca nở một nụ cười lạnh như mùa đông sương tuyết mà đánh một cái rung mình, mặc dù nghi ngờ Tiểu thư tại sao lại coi trọng người kia, nhưng Tiểu thư đã ra lệnh, nàng cũng chỉ có thể phục tùng mà thôi, chuyện của Tiểu thư nàng cũng không dám hỏi nhiều.
Tiểu Hồng chạy xuống đến bên tai Ngữ Tình nhẹ giọng tường thuật lại mệnh lệnh của Thanh Ca, Ngữ Tình nghi ngờ nhìn về phương hướng chỗ của Thanh Ca, sau đó cất giọng cắt đứt ba người đang ra giá.
“Ba vị công tử, cho ta quấy rầy một chút, Nguyệt Nhi cô nương của chúng ta đã chọn được người, hơn nữa còn là vị công tử trong ba vị đây.”
Ngữ Tình nói xong, ba người cũng theo như tự mà suy đoán Nguyệt Nhi cô nương đến tột cùng coi trọng người nào, tất cả mọi người như chờ đợi xem chuyện náo nhiệt, cũng bắt đầu rối rít suy đoán.
Ngữ Tình dừng lại một chút tiếp tục nói:
“ Nguyệt Nhi cô nương nhìn trúng đúng là Viên Thị lang, Viên đại nhân, không biết Viên đại nhân cuối cùng nguyện ý ra giá bao nhiêu hướng Nguyệt Nhi cô nương của chúng ta biểu đạt thành ý của người đây? Dĩ nhiên nếu là Nguyệt Nhi cô nương trước chọn Viên đại nhân, Viên đại nhân cũng có thể không bỏ tiền ra.”
Ngữ Tình tựa như hiểu rõ Viên Hùng thích sĩ diện, tính cách vừa thích hư vinh mới nói như vậy, bởi vì nàng biết Viên Hùng thật ra không phải là một loại quan tốt gì, hơn nữa hắn chẳng những phải ra giá, tuyệt đối so lúc gọi còn ra giá cao hơn nữa, dù sao đó là vấn đề về mặt mũi.
Viên Hùng bước ra khỏi phòng, một bộ vô sỉ bộ dáng đắc ý nói:
“Như vậy sao được, Bổn công tử tại sao có thể cô phụ một mảnh tâm ý của Nguyệt Nhi cô nương đối với ta đây? Thưởng năm trăm vạn lượng được không.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ngữ Tình, nam nhân đều sĩ diện như vậy, mặc dù trong lòng không muốn, cũng phải khẳng khái lấy tiền, huống chi Viên Hùng bây giờ một bộ dạng ý vị, nơi nào còn quản được hối hận sao, bất quá, nếu như hắn tối nay có thể bình an rời đi Phong Nguyệt lâu, vậy bảo đảm ngày mai hắn sẽ phải hối hận.
Trạm Nguyệt Hàn ban đầu còn tưởng rằng Thanh Ca nhất định sẽ chọn hắn, dù sao đêm đầu tiên của nàng cũng cho hắn, cho dù là nữ nhân đặc biệt đến đâu trong lòng nàng cũng sẽ chọn lần đầu tiên của mình sao.
Kết quả lựa chọn của Thanh Ca nằm ngoài dự đoán của hắn và mọi người, Trạm Nguyệt Hàn hung hăng bóp nát chén rượu mắng:
“Nữ nhân chết tiệt, nàng nghĩ muốn tức chết ta, hay là bản thân nàng muốn mình bị coi thường như vậy.”
Bất quá muốn hắn trơ mắt nhìn Thanh Ca hướng trong lòng những nam nhân khác ôm ấp sao, hắn là tuyệt đối làm không được, vì vậy hắn liền dứt khoát đứng dậy từ cửa sổ bay đi ra ngoài, nghĩ đi một bước trước Viên Hùng nhìn thấy Thanh Ca.
Mà nam nhân một thân lam y tà mị kia thì không thèm để ý Thanh Ca chọn trúng ai, mà chỉ chuyển động chén rượu, như có điều suy nghĩ mà cười tà nói:
“Thật là một nữ nhân thú vị.”
Lấy trực giác của hắn mà phán đoán Thanh Ca cũng không phải là người ngu xuẩn, vì vậy nàng sẽ không chọn một người kém cỏi nhất trong ba người, nàng tuyệt đối có dụng ý khác, vì vậy hắn mới không thèm để ý sự thật Thanh Ca không có chọn trúng hắn, mà Trạm Nguyệt Hàn vì quan tâm sẽ bị loạn, nếu tĩnh tâm lại mà nói, liền có thể nhìn ra trong đó có chuyện, bất quá cũng bởi vì hắn quá quan tâm Thanh Ca mà thôi.
Trạm Nguyệt Hàn bay đến gian phòng của Thanh Ca cũng không có tìm được người, khi hắn trở về đại sảnh tìm kiếm thân ảnh Thanh Ca, lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Thanh Ca, liền lo lắng bay về phía chỗ thanh âm truyền đến, dĩ nhiên trừ hắn ra, trong hành lang mọi người tất cả cũng có thể nghe được.
Thanh âm là xuất phát ở trong nhã gian từ lầu hai truyền tới, mà gian phòng kia chính là nơi Ngữ Tình mang Viên Hùng đi vào, mọi người không khỏi bắt đầu lo lắng cho Thanh Ca, không biết xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho Thanh Ca phát ra như thế tiếng thét chói tai đến thế, cho nên cũng rối rít nhanh chóng chạy hướng đến gian phòng đó àm tới.
Vào thời điểm mọi người chạy tới, trước mặt mọi người nhìn thấy Thanh Ca một thân hồng y đang gục trong ngực Tràm Nguyệt Hàn, hai vai không ngừng nức nở, cùng ở trong phòng một màn khó coi kia.
Chỉ thấy Viên Hùng cùng hai thị vệ của hắn đang cùng triền miên ở cùng nhau, không coi ai ra gì chơi trò chơi thân thể quấn quít, khi bọn họ trong trò chơi mà Viên Hùng cũng là thừa nhận, nhưng vẻ mặt của Viên Hùng nhưng không có một chút miễn cưỡng nào, ngược lại một bộ dạng tương đối hưởng thụ.
Mọi người thấy một màn này cũng khϊếp sợ mà đần độn đứng ở nơi đó một chỗ, tựa như vậy lăng lăng nhìn ba người biểu diễn mà không cách nào dời mắt đi được cũng như không kịp phán ứng, dù sao ở Đại Lục Thương Khung cũng không lưu hành chuyện nam nam yêu nhau, hơn nữa hành động như vậy cũng bị thế nhân mà khinh thường không tha.
Mà đang trong góc lúc mọi người không nhìn thấy rõ, Thanh Ca nhưng lại vung lên một nụ cười tà mị, và cũng đúng lúc rơi vào trong đôi mắt của lam y nam nhân yêu mị kia, hắn giống như trước cũng nhìn Thanh Ca nở một nụ cười tà mị, lấy góc độ Thanh Ca tự nhiên cũng có thể nhìn thấy nam nhân kia, nhưng tuyệt không để ý hành vi của mình bị người khác nhìn thấu, chẳng qua là nhàn nhạt nhíu mày không có để ý tới.