Sáng sớm, Sát, Si, Mị, Ly bốn người tề tụ tại Thanh Phong cư, mà hôm nay cũng là lúc Thanh Ca ở Phong Nguyệt lâu ước định lên đài biểu diễn, bất tri bất giác012, Thanh Ca ở La Sát môn đã được một tháng tròn.
Ở La Sát môn mấy ngày nay, Si đã bắt đầu bắt tay vào nhiệm vụ Thanh Ca giao cho hắn, trước hết hắn quyết định bắt đầu bắt tay vào việc mở tiểu lâu mà phát triển, mà Ly thì lựa chọn ngành nghề buôn bán mỹ phẩm mà phát triển, Thanh Ca vì tửu lâu của Si mà mệnh danh là Túy Phong lâu, còn Dung Nguyệt các chuyên buốn bán mỹ phẩm của Ly.
Hơn nữa Thanh Ca còn tự thân vận động mà thiết kế bố cục cho cửa tiệm cùng gian phòng, truyền thụ cho Si cùng Ly một chút kiến thức kỹ sảo kinh doanh hiện đại, còn thường xuyên cho mời tới những đầu bếp cung cấp các loại ý kiến cho Si, mặc dù nàng đối với việc nấu ăn cũng không rành có thể nói là không biết, nhưng vị giác của nàng cùng với kiến thức hiện đại bất phàm đủ để khiến những đại đầu bếp tự cho mình là thanh cao tự đại phải sùng bái không dứt.
Nàng còn lấy kiến thức y thuật siêu phàm cùng với chuyện nữ nhân trời sinh đối với nhan sắc mà nhạy cảm, cùng Ly bàn bạc mà cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra mỹ phẩm mùi thơm khác nhau, màu sắc khác nhau, phấn hiệu quả khác nhau cùng với hương liệu, tinh dầu chờ sản phẩm hoàn thiện.
Về phần Sát cùng Mị cũng bắt đầu đối với các môn đồ đệ tử bắt đầu huấn luyện, khi bọn họ nói đến lĩnh vực này, thì nàng không có nhúng tay vào tham dự, dù sao Sát cùng Mị võ công đối với họ mà nói đã theo không kịp, nếu như qua lời nói của nàng, nghĩ đến những môn đồ căn bản chịu không được, vì vậy nàng liền hoàn toàn không có cần thiết xuất thủ.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Yêu nhàn nhã mà tiêu dao đi khắp chốn, đói bụng đã có chuyên gia nướng cá hầu hạ nó, mệt nhọc liền quấn ở trên cổ tay của Thanh Ca mà đánh cờ với Chu công026, nếu nhàm chán liền xông vào trong hồ cùng con cá nhỏ cùng nhau chơi đùa cùng trò chơi truy đuổi.
Sáng sớm của tháng năm gió thổi nhè nhẹ, ngoài trời đông giá rét lạnh lẽo thấu xương đã không còn có, mang theo hàng vạn mầm non mà sinh sôi, đem mặt hồ thổi lên một luồng sóng rung động, thổi vào trong lòng bốn người bên trong Vọng Nguyệt đình mà ấm áp, bốn người cũng biết tác phong của Thanh Ca làm việc mặc dù ngoan quyết không để lại lối thoát, vừa thường xuyên sau lưng mà cười xinh đẹp nhưng cũng cất dấu lạnh nhạt cùng lạnh lùng, nhưng nàng cũng không phải là vô tình, cùng nàng chung sống trong suốt một tháng qua, ngược lại để cho bốn người bọn họ cảm nhận được cảm xúc phong phú cùng ấm áp chưa từng có, bởi vì Thanh Ca không chỉ có cho bọn họ có cơ hội sống lại, mà còn trả lại cho bọn họ sự tự do, hơn nữa cùng nàng chung sống tựa như bằng hữu cùng tự tại, điều này làm cho từ nhỏ sống trong hoàn cảnh sinh tồn mà lạnh lùng lần đầu cảm thấy tình bằng hữu mà ấm áp, cũng để cho bọn họ bắt đầu quyến luyến loại cảm giác ấm áp này.
“Không biết Tiểu thư bảo chúng ta tới đây có cái gì phân phó?”
Si nhìn chăm chú vào Thanh Ca đứng ở phương xa trong Vọng Nguyệt đình, vẫn trước sau như một mà nghiêm chỉnh hỏi, gần đây bốn người bọn họ bởi vì việc riêng của mình cũng không có cùng làm nhiệm vụ với nhau, vì vậy cũng đã lâu không có tụ tập ở chung một chỗ xuất nhập Thanh Phong cư, không biết là chuyện gì Thanh Ca có để cho bốn người bọn họ tề tụ lại đây, ba người khác cũng nghi hoặc nhìn Thanh Ca.
Thanh Ca hôm nay như cũ một thân lửa nóng hồng y, khi quay đầu lại trên khuôn mặt của Thanh Ca nở nụ cười như ánh nắng mặt trời mà sáng chói cùng quyến rũ, khiến cho cả người nhìn qua mà lộ vẻ yêu mỵ cùng xinh đẹp.
“Ta chuẩn bị hôm nay trở về Phong Nguyệt lâu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về La Sát môn, sau này các huynh có việc liền đến Phong Nguyệt lâu tìm ta.”
Ly nghi hoặc nhìn Thanh Ca.
“Tiểu thư sao lại muốn trở lại Phong Nguyệt lâu vậy?”
Nàng rất khó lý giải tại sao Thanh Ca lại lựa chọn ở tại Phong Nguyệt lâu, mà không trở về Thanh Phong cư.
“Các huynh nên biết hôm nay là ta có ước định lên đài biểu diễn ở Phong Nguyệt lâu, mặc dù ước định không cần tuân thủ, nhưng trừ chuyện đó ra ta còn có một số chuyện cần giải quyết, ở tại Phong Nguyệt lâu tương đối dễ dàng hơn, hơn nữa Phong Nguyệt lâu cũng là tài sản riêng của ta, ta có thể bỏ mặc không quan tâm đây, một kho báu như vậy, có tiền kiếm tiền vì sao không kiếm tiền đây?”
Thanh Ca lại giải thích, vì nàng là chủ tử của bọn họ, mặc dù không có cần thiết giải thích, nhưng cùng bọn họ chung sống lâu dài, trong lúc vô tình nàng đã đem bọn họ trở thành bằng hữu.
Mị hào khí mà vỗ mông ngựa nói:
“Tiểu thư có chuyện gì phân phó ta đi làm là được rồi, sao có thể làm phiền người tự mình ra mặt.”
Thanh Ca tà khí liếc Mị một cái.
“Ha hả, có một số việc nên tự thân động thủ mới tương đối thú vị.”
“Để cho ta đi cùng nàng.”
Sát thật ra thì muốn nói theo bên cạnh bảo vệ Thanh Ca, nhưng hắn cũng biết lấy thực lực của Thanh Ca căn bản không cần hắn phải bảo vệ, hắn bất quá nghĩ muốn sống ở bên cạnh nàng mà thôi, nhưng ngay cả tìm một cái cớ chính đáng cũng không có, không thể làm gì khác hơn nặn ra này sáu chữ đó.
Thanh Ca tự nhiên hiểu tâm tư của Sát, cự tuyệt nói:
“Các huynh đều không cần lo, hay tốt hơn hết là trước hoàn thành nhiệm vụ mà ta đã phân phó đi.”
Sát vừa thất vọng vừa lo lắng nói:
“Vậy ít nhất hãy cho ta đưa Tiểu thư về Phong Nguyệt lâu.”
Thanh Ca trầm mặc ngó chừng Sát nhìn trong chốc lát, nàng không hiểu tình cảm, cũng chưa từng nhận thức quá loại cảm giác này, vì vậy cũng không cách nào hiểu giờ phút này tâm tình Sát như thế nào, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng nói:
“Được rồi.”
Sát mừng như điên mà khóe môi khẽ cong lên, Si, Mị hai người nam tử còn lại cũng hiểu rõ, từ nhỏ cùng Sát lớn lên, tự nhiên có thể nhìn thấu Sát có tâm tư gì, dù sao bọn họ đối Thanh Ca cũng sinh ra tình cảm khác như Sát, phảng phất trên người Thanh Ca mang theo ma lực nào đó để cho bọn họ phải mê muội, mà tâm của Ly hoàn toàn sùng bái Thanh Ca.
Thanh Ca trong lúc lơ đãng liền bắt sống tâm của ba người nam nhân, nhưng nói đi thì nói lại, có người nam nhân nào khi nhìn thấy nữ nhân như nàng mà không động tâm đây?
Thanh Ca để cho Sát chuẩn bị một con ngựa, hai người cùng cưỡi, Thanh Ca cưỡi ở phía trước lười nhác tựa vào trên người Sát, không phải là nàng không biết cưỡi ngựa, chẳng qua là đã có sẵn một chiếc giường tự động cho nàng, hơn nữa vừa dễ dàng vừa thoải mái, không cần tự mình tự thân động thủ, vì sao lại không cần đây.
Hiển nhiên Sát nhưng không hiểu rõ được tâm tư của Thanh Ca lúc này, chẳng qua là lúc Thanh Ca để thân thể mình mà hướng trong lòng hắn mà nằm, thân thể của hắn liền bắt đầu cứng ngắc, bất quá cũng may sau khi từ từ thanh tĩnh lại, chủ yếu là hắn muốn cho Thanh Ca dựa vào cho thoải mái hơn một chút, mà một khắc kia ở trong lòng hắn vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, vĩnh viễn dừng lại như vậy thì tốt biết mấy, nhưng ngựa thì không hiểu tâm tư của chủ nhân nó nha, mà cấp tốc đi nhanh qua đường, đem bụi cát bay khắp tứ phía ngay cả ở phía sau.
Lúc tới Phong Nguyệt lâu đã vào đêm, tối nay vì do Thanh Ca ước định lên đài, vì vậy cả Phong Nguyệt lâu tiếng người sôi trào, cho dù chào giá tiền để được vào đây là mười lượng, cũng không ngăn được các nam nhân muốn thấy phượng nhan tuyệt sắc phong tình của Thanh Ca.
Nếu như Thanh Ca lúc này từ đại môn tiến vào nhất định rước lấy lòng người xôn xao, vì ngăn ngừa phiền toái, Thanh Ca liền dẫn Sát trực tiếp leo tường tiến vào phòng của nàng.
Đứng ở ngoài cửa phòng của Thanh Ca, bọn họ liền phát hiện bên trong phòng có người, Sát nâng kiếm đề phòng trực tiếp đẩy cửa vào trước Thanh Ca một bước, Sát xuất chiêu mau, ngoan độc, tuyệt công hướng người bên trong phòng.
Mà trong phòng không ai khác, chính là nam nhân thứ nhất của cuộc đời Thanh Ca kiếp này – Trạm Nguyệt Hàn.
Kể từ khi đêm đó bị Thanh Ca cự tuyệt, tức giận mà xông về nhà, tính tình rối bời lúc sau được thông suốt, liền sai người tra rõ hết thảy về Thanh Ca, nhưng lấy được kết quả trừ nữ tử của Phong Nguyệt lâu, những thứ khác bất kể là trưởng thành ra sao, hay nhà ở nơi nào cũng không biết gì cả, chớ đừng nói đến những suy đoán của hắn và Bắc Thần Tầm có thật hay không ai biết rõ.
Kết quả như thế đã làm cho tính tình của hắn càng ngày càng bạo dạng hơn hẳn, bất kể là Thanh Ca thần bí như thế nào, hay là tính tình của nàng cùng người khác khác nhau, hoặc là dung mạo bất phàm của nàng, cũng làm cho Trạm Nguyệt Hàn ở trong lòng vô tình đối với nàng sinh ra tình cảm, vào thời điểm khi hắn phát giác trong đầu mình chứa đầy hình bóng của Thanh Ca, liền nhịn không được nữa muốn gặp cho bằng được Thanh Ca.
Mà khi hắn lần nữa đi tới Phong Nguyệt lâu, cũng đã không thấy bóng dáng của giai nhân, hắn phái người chung quanh tìm kiếm, vẫn không biết giai nhân đi hướng nào, ngay cả Phong Nguyệt lâu Tổng quản Ngữ Tình cũng không biết Thanh Ca ở nơi nào, chỉ biết là sau khi Trạm Nguyệt Hàn ngủ lại đêm cũng biến mất không thấy ngay sau đó, nàng tựa như xuất hiện đột ngột ở Phong Nguyệt lâu như vậy thần bí, thời điểm đi ra cũng không có chút dấu vết.
Trạm Nguyệt Hàn bàng Hoàng thất thố chỉ có thể mỗi đêm đến phòng của Thanh Ca chờ đợi, chỉ hy vọng Thanh Ca có thể đột nhiên lần nữa xuất hiện, mặc dù Ngữ Tình ngăn trở, nhưng nàng một cái Tổng quản thanh lâu nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản một Đại tướng quân đường đường danh chấn đây.
Mà tối nay là ngày Thanh Ca ước định lên đài, hắn tất nhiên không thể bỏ qua, tựa như ngày thường giống nhau đã sớm trong phòng đợi chờ đã lâu, lấy tu vi của hắn đã sớm phát hiện bên ngoài có người, bằng trực giác của hắn người ở phía ngoài nhất định cùng Thanh Ca có liên quan, nói không chừng bọn hắn là người mang Thanh Ca đi, bởi vì hắn cảm giác được sát khí của người ở bên ngoài phòng, vì vậy liền không có hướng trên người Thanh Ca mà liên tưởng, cũng vì vậy lúc Sát đẩy cửa mà hướng hắn ra chiêu đồng thời lúc đó Trạm Nguyệt Hàn cũng ra chưởng mà nghênh hướng đối phương.
Thanh Ca thấy rõ người bên trong phòng liền lên tiếng ngăn cản nói:
“Dừng tay.”
Nhưng nàng không muốn bởi vì hai người bọn họ đánh nhau mà phá hủy gian phòng của nàng nha.
“Tiểu thư”
Sát cực độ khó chịu nhìn Trạm Nguyệt Hàn.
‘Nam nhân này lại dám tự tiện tiến vào gian phòng của Thanh Ca.’
Sát hận bây giờ không được gϊếŧ hắn, nhưng hắn không thể làm trái lời của Thanh Ca đã ra lệnh, không thể làm gì khác hơn là kiềm nén thu tay về.
“Nguyệt Nhi?”
Trạm Nguyệt Hàn nghe thấy thanh âm của Thanh Ca liền bay như điên mà nhìn hướng về nàng, sau đó hưng phấn bay đến bên cạnh nàng muốn đưa tay ôm lấy nàng, lại bị Sát kề kiếm để ngang hắn cùng với Thanh Ca trong lúc đó.
Thanh Ca đối với cử động Trạm Nguyệt Hàn cũng không để ý tới, mà là nhìn Sát nói:
“Phong Nguyệt lâu đã đến, huynh trở về đi thôi.”
“Nhưng là hắn …”
Sát không yên lòng nhìn Thanh Ca, người nam nhân này còn đang ở đây, hắn tại sao có thể đi được a.
Thanh Ca bén nhọn nhìn hắn một cái.
“Không để cho ta nói lần thứ hai.”
Mặc dù nàng biết Sát bất quá là lo lắng cho nàng, nhưng nàng luôn luôn không thích người không nghe lời.
“Vâng”
Sát không cam tâm mà hai mắt hàn ý trợn mắt nhìn Trạm Nguyệt Hàn, xoay người mà đi ra ngoài.
Thanh Ca quay đầu nhìn Trạm Nguyệt Hàn nói:
“Huynh cũng có thể đi.”
Nàng cũng không muốn biết hắn tại sao lại xuất hiện ở trong gian phòng của nàng, nàng bây giờ còn muốn chuẩn bị chút nữa lên đài biểu diễn, không muốn đem thời gian lãng phí ở trên một người.
“Nguyệt Nhi, ta … ”
Trạm Nguyệt Hàn còn muốn nói gì, lại bị Thanh Ca cắt đứt.
“Người.”
Thanh Ca cắt đứt lời của hắn hướng ngoài cửa nghe tiếng đám người Ngữ Tình mà đến hô.
“Tiểu thư.”
Đẩy cửa đi vào là Ngữ Tình, phía sau còn đi theo là tiểu Hồng được Thanh Ca tự mình chọn lựa làm nha hoàn thϊếp thân.
Thanh Ca nói đối với Ngữ Tình:
“Muội trước đi đến đại sảnh, Tiểu Hồng lưu lại trang điểm cho ta, chờ ta một chút rồi sẽ đi qua.”
“Dạ”
Ngữ Tình cung kính xoay người lui ra ngoài.
Trong thời gian Thanh Ca biến mất, mặc dù nàng cũng có chút bận tâm, nhưng hơn nữa nàng tin chắc lấy bản lãnh của Thanh Ca, nàng nhất định sẽ bình an vô sự mà trở lại, dù sao trong lòng nàng Thanh Ca liền giống như không gì làm không được thần một loại tồn tại, bây giờ thấy Thanh Ca rốt cục trở lại, trong lòng vẫn là khó tránh khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đi Thanh Ca phân phó Tiểu Hồng vì nàng trang điểm, hoàn toàn không nhìn đến Trạm Nguyệt Hàn ở trong phòng.
Trong lòng Trạm Nguyệt Hàn càng nghĩ càng giận, ở tại nơi này Thanh Ca biến mất, hắn vẫn vì nàng lo lắng, bây giờ khi nàng trở về, vẫn không để tâm đến sự hiện diện của hắn, bất quá hắn cũng không biết đem Thanh Ca làm gì, cuối cùng tự mình tức giận mà rời đi.