Nghe thấy tiếng Ngữ Tình cùng với mọi người chạy tới mà cố tình khϊếp sợ hỏi:
“Xảy ra chuyện gì? A! Tại sao có thể như vậy a?”
Mặc dù nàng không có ở đây, nhưng cùng chung sống Thanh Ca một đoạn thời gian đủ để cho nàng biết rõ, đối với thủ đoạn của Thanh Ca, nàng vẫn là hiểu rõ một chút, mà loại hình ảnh khó coi nghĩ đến hẳn là kiệt tác của Thanh Ca đi, hơn nữa chỉ cần hơi tỉ mỉ quan sát một chút sẽ phát hiện, nhiều người như vậy xông vào gian phòng, mà ba người trên mặt đất nhưng lại như không thấy, hoàn toàn trầm mê cùng trầm luân trong vực sâu, đây không phải là quá không bình thường sao? Cho dù là người thích bại lộ, cũng sẽ không lớn mật ở trước mặt mọi người không coi ai ra gì mà diễn đông cung đồ.
Huống chi Viên Hùng là hạng người gì, Ngữ Tình nàng cũng hiểu rõ một chút, một kẻ chết sĩ diện cũng không cần nói nhiều, bên đường cưỡng đoạt dân nữ cũng là chuyện hắn thường xuyên làm, nhưng là chưa từng nghe qua hắn cưỡng đoạt nam nhân a, cũng không có câu chuyện nói hắn chuộng nam phong nha.
Huống chi tình huống trước mắt hắn vẫn là ở phía dưới cái kia, chuyện này hắn thật là mất hết mặt mũi nha, chuyện như vậy bị truyền ra, sợ rằng đời này hắn đều sống ở trong mắt khinh thường của mọi người, Ngữ Tình không khỏi cảm khái thủ đoạn này chỉ sợ cũng chỉ có Thanh Ca làm ra mà thôi.
‘Thật là một hài tử đáng thương, người nào không đắc tội, làm sao lại chọc tới nàng đây’
Ngữ Tình bên ngoài như bồ tát nhưng bên trong tiếc hận mà nói.
Vẫn nằm ở trạng thái ngây ngốc Tiểu Hồng nghe thấy thanh âm của Ngữ Tình, mới từ trong kinh sợ tỉnh táo lại, sau đó phi vào trong ngực của Ngữ Tình mà cuồng khóc lên, ai bảo nàng chưa từng có trải qua những hình ảnh ác cảm đến thế đây.
Ngữ Tình vỗ nhẹ bả vai của nàng an ủi:
“Được rồi, không có chuyện gì, nói cho tỷ tỷ xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hồng gục ở trong ngực của Ngữ Tình mà đứt quãng nói:
“Ta dựa theo Tiểu thư phân phó đem Viên đại nhân mang vào căn phòng này, mà Tiểu thư cũng trước đó ở bên trong gian phòng này chờ Viên đại nhân, ô ~ lúc mới vừa đi vào, ô ~, Viên đại nhân còn hướng về phía Tiểu thư cười tới, nhưng…nhưng là trong nháy mắt lớn tiếng đuổi Tiểu thư cùng với ta cút ra ngoài, sau đó …sau đó hắn cùng hai thị vệ bắt đầu …… Ô ô ~”
Phía sau hình ảnh dơ bẩn Tiểu Hồng thật sự khó có thể hé răng, nhưng là cho dù nàng không nói, mọi người xem thấy hình ảnh bây giờ cũng không khó khăn nghĩ đến phía sau xảy ra chuyện gì.
Tiểu Hồng vẫn đi theo bên cạnh Thanh Ca tự nhiên nhìn thấy chuyện phát triển ra sao, chẳng qua là nàng không có nhìn thấy hành vi mờ ám của Thanh Ca, vì vậy cũng cũng không biết bên trong đã phát sanh hết thảy chẳng qua là Thanh Ca đùa bỡn một điểm nhỏ thủ đoạn mà thôi.
Ngay lúc đó tình huống trên thực tế là như vầy, lúc Tiểu Hồng dẫn Viên Hùng đi vào, phía sau Viên Hùng còn thϊếp thân thị vệ đi theo, nghĩ đến là hắn làm nhiều chuyện xấu, sợ bị người hạ độc thủ tìm đến hắn mà báo thù, vì vậy tùy thời tùy chỗ hắn cũng mang theo hai thị vệ kia.
Làm ba nam nhân nhìn thấy Thanh Ca liền bị nàng nhϊếp hồn mà mê hoặc, Thanh Ca thì tại trong lúc vô tình bằng vào tốc độ của nàng, vừa vào liền lơ đãng mang con ngươi đối với ba người bọn họ tiến hành thôi miên, thuật thôi miên của Thanh Ca tự nhiên đã đến trình độ thuần thục, không cần bất kỳ vật phụ trợ nào, chỉ cần tinh thần của nàng lớn hơn liền có thể ảnh hưởng thần kinh của đại não của đối phương rồi, thay đổi chân tướng sự thật, do đó sinh ra ảo giác, mà lúc này dây dưa ba người bất quá là sa vào ở sâu trong ảo giác mà nội tâm nàng tạo nên mà thôi.
Ngữ Tình nghe xong Tiểu Hồng tường thuật đứt quãng, liền quyết đoán đối mấy người vậy quanh mà nói:
“Các vị đại gia công tử kính xin đi ra ngoài trước được không, Ngữ Tình sẽ phái người đi đến phủ thượng thư báo cho Thượng thư đại nhân.”
Một nhà Viên Bất Nhân ở kinh thành có thể nói là tiếng xấu vang xa, mọi người nghe thấy nói thế, liền một loại lui ra ngoài, bọn họ cũng không muốn chọc tới ác bá Viên Bất Nhân kia đâu.
Ngữ Tình thấy tất cả mọi người rời hiện trường, cũng an ủi tính ôm Tiểu Hồng đi ra ngoài, nhân tiện còn ‘săn sóc’ thay ba người ở bên trong khép cửa phòng lại, ngăn cách tầm mắt còn muốn đi đến bên trong nhìn trộm, sau đó nhìn Thanh Ca còn gục ở trong ngực Trạm Nguyệt Hàn một chút, vỗ vỗ Tiểu Hồng nói:
“Được rồi, Tiểu Hồng, đã không có chuyện gì, đừng khóc, Tiểu thư cũng bị sợ hãi, ngươi đưa Tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng nhưng nghĩ chính là tính tình nàng ác liệt không để cho người khác hù dọa chấn kinh cũng đã không tệ rồi.
Trạm Nguyệt Hàn ôn nhu nhìn Thanh Ca trong ngực cự tuyệt nói:
“Không cần, ta đưa Nguyệt Nhi trở về phòng là được.”
Sau đó không đợi Ngữ Tình trả lời liền xoay người đến gian phòng của Thanh Ca.
“Nhưng là … ”
Ngữ Tình đang muốn cự tuyệt, dù sao không có được Thanh Ca cho phép, nàng cũng không dám tự tiện ra quyết định, nhưng nhìn Thanh Ca gục trong ngực Trạm Nguyệt Hàn một chút , thấy nàng cũng không có lên tiếng, liền câm miệng giữ vững trầm mặc.
Ở trên đường đi trở về Thanh Ca vẫn dịu ngoan gục ở trong ngực Trạm Nguyệt Hàn, Trạm Nguyệt Hàn còn tưởng rằng nàng chấn kinh quá độ, trong lòng không khỏi dâng lên vô hạn thương tiếc cùng nhu tình, nhưng vừa về tới gian phòng, Thanh Ca liền lập tức từ trong ngực của Trạm Nguyệt Hàn mà ngẩng đầu, vẻ mặt quyến rũ, sau đó đưa tay ôm cổ Trạm Nguyệt Hàn, kiễng mũi chân, tiến tới bên tai Trạm Nguyệt Hàn, khẽ cắn nói:
“Tối nay huynh biểu hiện không tệ, ta rất hài lòng.”
“Cái gì?”
Suy nghĩ của Trạm Nguyệt Hàn hoàn toàn lâm vào bên trong vẻ đẹp cùng đυ.ng chạm của Thanh Ca, tim đập rộn lên, trên mặt tràn ra đỏ ửng khả nghi, một chút cũng không có ý thức đến Thanh Ca nói cái gì.
“Ha hả.”
Trạm Nguyệt Hàn vẻ mặt như thế đáng yêu khơi dậy tiểu ác ma ở đáy lòng của Thanh Ca, nhưng ngay sau đó liền mị nhãn nhìn về phía hắn, đưa lên môi mật của mình mà hôn lên đôi môi đầy đặn mà khêu gợi đỏ mọng của Trạm Nguyệt Hàn.
Trạm Nguyệt Hàn đần độn không biết phản ứng như thế nào, đêm đó nàng mới dứt khoát cự tuyệt hắn, nhưng bây giờ vừa biểu hiện nhiệt tình như vậy, hắn không thể hiểu nỗi nàng, nàng cũng thì thích hắn sao? Ý thức được ở nơi này, hắn liền một phen đè lại đầu Thanh Ca, bị động trở thành chủ động.
Hồi lâu, Thanh Ca tài trí ngẩng đầu lên hướng về phía Trạm Nguyệt Hàn xinh đẹp nói:
“Biểu hiện hôm nay của huynh ta rất hài lòng, đây cũng là phần thưởng của huynh hôm nay nha.”
Sau đó cúi đầu tiếp tục hôn.
“Cái gì?”
Trạm Nguyệt Hàn không giải thích được hỏi.
“Chẳng lẽ huynh không có phát hiện ba người kia ở trước mặt người khác như vậy rất không bình thường sao? Chẳng lẽ huynh cho hành động đó là như thế nào?”
Thanh Ca hàm hồ nói.
“Cái gì? Làm sao có thể? Chẳng lẽ là nàng?”
Trạm Nguyệt Hàn suy nghĩ mà khϊếp sợ, hắn khϊếp sợ không phải là Thanh Ca hành động ác liệt như thế, dù sao hắn cũng không phải là cái loại người lương thiện, mà là kinh ngạc Thanh Ca như thế nào làm ra được, ít nhất hắn chưa nghe nói qua trên đời có thể khống chế tư tưởng của người khác, nếu có vậy thì thật là đáng sợ.
Trạm Nguyệt Hàn biết Thanh Ca trầm mặc đại biểu cam chịu, mặc dù thật tò mò nàng là như thế nào làm được, nhưng bây giờ lúc này không phải là nên nghĩ đến những chuyện khác sao, nghĩ xong tay hắn tự một dùng sức liền đem Thanh Ca ôm đến giường, sau đó trên cao nhìn xuống thưởng thức bộ dạng mê người của Thanh Ca.
Khi hắn đang chuẩn bị động tác kế tiếp thời điểm lại thấy Thanh Ca nước mắt mông lung đáng thương nhìn hắn nói:
“Ta mệt mỏi.”
Trạm Nguyệt Hàn vừa cỡi bỏ y phục mát mẻ của Thanh Ca, vừa nói:
“Nàng mệt mỏi, tiếp theo giao cho ta là được rồi.”
Hiển nhiên là hiểu lầm ý của Thanh Ca.
Thanh Ca cũng không ngăn trở hắn, mắt thấy trên người nàng vải vóc y phục càng ít, mới tà mị mở miệng nói:
“Đại tướng quân của ta a, ý của ta là huynh nên rời đi thôi.”
Trạm Nguyệt Hàn khẽ ngẩng đầu lên, đồng thời cũng dừng lại động tác trên tay, hỏi:
“Cái gì?”
Hắn hy vọng chính mình nghe lầm.
Thanh Ca cũng hảo tâm nhắc lại nói:
“Ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi, Đại tướng quân cũng cần phải trở về, mà hôm nay khách nhân ta chỉ định cũng không phải là Đại tướng quân không phải sao? Chẳng lẽ Đại tướng quân không biết bổn cô nương một tháng chỉ chiêu đãi một người khách nhân sao? Mà bây giờ vị trí này đã bị người khác dùng xong, vì vậy, Đại tướng quân vẫn là mời trở về đi, Nguyệt Nhi cần nghỉ ngơi.”
Đồng thời còn dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Trạm Nguyệt Hàn.
“Nàng, nàng, nàng nữ nhân chết tiệt này.”
Trạm Nguyệt Hàn bất đắc dĩ nói, mặc dù hắn bây giờ rất tức giận, cũng muốn không để ý đến Thanh Ca không nguyện ý mà cưỡng bức nàng, nhưng hắn từ trong lòng không muốn thương tổn nàng, mà cái kia bị Thanh Ca kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên du͙© vọиɠ còn không có được giải quyết, hắn nghĩ hắn bây giờ cần hướng về phủ mà tắm nước lạnh a, nếu không không biết còn có thể không khống chế mà cưỡng bức nàng a.
Nghĩ đến đây hắn liền lập tức nhảy xuống giường, mặc y phục xông ra ngoài.
“Ha ha ha ……… ”
Bộ dạng Trạm Nguyệt Hàn thật sự thật là đáng yêu, Thanh Ca nằm ở trên giường cười lớn, ngay cả nước mắt cũng bật ra…
Hồi lâu Thanh Ca cũng cười mệt mỏi, xoa xoa khóe mắt bật cười chảy ra nước mắt, đưa tay xé quá khăn trải giường làm như khăn tắm quấn ở trên người, vung lên một nụ cười yêu mỵ nói:
“Các hạ một thân đầu trộm đuôi cướp còn không nghĩ xuống đây sao?”
“Ha hả, như vậy cũng có thể bị ngươi phát hiện, không hổ là người ta xem trọng.”
Theo thanh âm vang lên một lam ảnh phi xuống, người này chính là nam nhân một thân lam y tuấn mỹ mà tà mị.
Thanh Ca phát hiện thì ra là người này chính là tại lúc bên ngoài phòng Viên Hùng hướng nàng mà cười tà, Thanh Ca biết nam nhân này lúc nàng cùng Trạm Nguyệt Hàn bắt đầu vào phòng liền ở nóc phòng rình coi, nếu như không phải là Trạm Nguyệt Hàn để ý nàng quá mức, tin tưởng hắn cũng sẽ phát hiện ra.
Ha ha, nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của hắn, trên mặt cũng không tự chủ lộ ra một tia ôn nhu, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, ngoài miệng nhưng khinh bạc nói:
“Thì ra là đầu trộm đuôi cướp còn là một đại mỹ nhân, mỹ nhân coi trọng ta đúng là vinh hạnh của ta, đáng tiếc bổn cô nương bây giờ mệt mỏi, nếu không thu thêm mỹ nhân lại có làm sao.”
Nói xong vẫn không quên bày ra vẻ mặt tiếc hận nói.
Nam nhân thấy trên mặt Thanh Ca hiện lên một tia ôn nhu, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ, không biết là ai có thể làm cho nàng lộ ra vẻ mặt ôn nhu như thế, sẽ không phải nam nhân xui xẻo mới vừa rồi bị nàng trêu chọc đi, nhưng trên mặt hắn vẫn tà mị không thay đổi, nhẹ lay động cây quạt đi về phía Thanh Ca, nâng cằm Thanh Ca lên nói:
“Không ngại, Nguyệt Nhi mệt mỏi tại hạ nhưng muốn vì nàng ra sức, nhất định hầu hạ làm cho nàng hài lòng.”
Vừa nói đôi môi liền đưa tới, trên thực tế hắn cũng không nghĩ thật hôm nay liền muốn Thanh Ca, hắn còn có chuyện quan trọng muốn làm, vì vậy chỉ là muốn trước thu điểm lợi tức mà thôi.
Ai ngờ vào lúc gần như chạm được, cổ giống như là bị cái gì đó cắn, trong nháy mắt cả người bắt đầu tê dại, hắn biết mình trúng độc, cũng biết là Thanh Ca gây nên, nhưng không rõ ràng Thanh Ca động tay lúc nào, lại càng không biết là loại chất độc nào mà trong nháy mắt liền có thể phát huy dược hiệu, không thể làm gì khác hơn là lập tức vận công áp chế.
Thanh Ca lui về phía sau một bước né tránh nam nhân hôn, vô tâm vô phế cười nói:
“Nhưng là bổn cô nương thích chủ động, huynh nhìn ngay cả Tiểu Yêu cũng không thích chủ nhân bị động đâu? Huynh tốt nhất không nên lộn xộn nha, độc của Tiểu Yêu cũng không phải là dễ dàng như vậy liền có thể chế trụ nha.”
Nam nhân lúc này mới phát hiện trên bả vai Thanh Ca không biết khi nào xuất hiện một con con rắn đỏ nhỏ, hắn tự nhiên biết con rắn kia, cũng biết Xích luyện xà lợi hại như thế nào, cũng chỉ không buông tha mà vận công áp chế, mặc dù mạng đang ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc hắn vẫn không sợ hãi mà cười đùa nói:
“Nguyệt Nhi nỡ để ta chết sao?”
Mặc dù hắn chưa từng có nghe nói rắn độc Xích luyện có giải dược, nhưng cảm giác Thanh Ca có thể giải loại độc này, mặc dù hắn không có căn cứ, nhưng hắn chính là tin tưởng.
“Ha ha, đại mỹ nhân như vậy Nguyệt Nhi đúng là không nỡ, nhưng dù sao bản thân Nguyệt Nhi chính là mỹ nhân khó được, muốn nhìn mỹ nhân soi gương cũng được, lưu huynh chẳng phải là làm điều thừa sao?”
Thanh Ca dừng lại một chút, vuốt Tiểu Yêu trên vai tiếp tục nói:
“Bất quá bổn cô nương hôm nay tâm tình tốt, nên tha cho huynh một mạng, lần sau có tới khuê phòng bổn cô nương làm trộm, vậy huynh có thể cảm nhận được cảm giác làm người đầu thai một lần nữa.”
Vừa nói liền đã đem viên dược hoàn đưa cho hắn.
Nam nhân không chút nghĩ ngợi nhận lấy liền bỏ vào trong miệng, giải dược của Thanh Ca giống như độc dược cũng trong nháy mắt phát huy hiệu quả, nam nhân giải độc vẫn nở ra nụ cười vô lại nói:
“Mỹ nhân chỉ có thể nhìn không thể ôm, thật sự là đáng tiếc, bất quá Nguyệt Nhi ta đã muốn định nàng rồi, nhớ kỹ, tên của ta – Cơ Vô Tà.”
Sau đó bay ra ngoài cửa sổ biến mất ở trong bóng đêm.
Cơ Vô Tà mặc dù vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong lòng không chút nào bình tĩnh, nghĩ đến việc của Viên Hùng ở đại sảnh, cũng tin rằng có thể là nàng gây ra, cũng không biết nàng như thế nào làm ra được. Còn nói đến giải dược xích luyện xà mà mọi người muốn có cũng tại trên người nàng, đối với nàng mà nói giải dược đó nhưng lại rất đơn giản, nàng đến tột cùng là ai? Nhưng bất kể là ai, hắn cũng đã muốn nàng rồi.