Hồng Nhan Thiên Hạ

Chương 10: Đánh cướp

Bầu trời dần sáng hẳn, trong lầu khách nhân đều tấp nập rời đi, một người khách nhân cuối cùng rời đi, cũng chính là lúc Phong Nguyệt lâu đóng cửa, mọi người bắt đầu đi nghỉ ngơi.

Hoa nương đưa một người khách nhân cuối cùng rời đi, liền tới đến gian phòng của Thanh Ca.

“Nữ nhi của ta ngoan, con đi chuẩn bị một chút nha, tối nay con được treo thẻ lên biểu diễn, đi ra ngoài lộ mặt, cũng tốt để nói trước cho những cậu ấm biết đến, con có cần gì phải nói cho nương, nương nhất định chuẩn bị đủ cho con. Đúng rồi, con biết cái tài nghệ gì? Cầm? Kỳ? Thi? Họa? Không có cũng không sao, chỉ bằng khuôn mặt của con thôi, hướng trên đài vừa đứng là có thể mê ngất một mảng lớn, ha hả.”

Nàng vừa tiến đến lại bắt đầu ý vị nói, cũng không cho Thanh Ca cơ hội nói chuyện.

“Chuyện là, nương, ta nghĩ bây giờ trước tiên biết mọi người trong lầu, như vậy buổi tối lúc ta lên đài cũng sẽ không hồi hộp, người xem có thể không?”

Thanh Ca bộ dạng như chuẩn bị mà cắt đứt lời hoa nương nói.

“Vậy sao? Được rồi, ta ngay bây giờ sẽ đi đem bọn họ gọi vào đại sảnh cho con biết.”

Hoa nương nửa tin nửa ngờ nhìn qua Thanh Ca, nhưng chỉ là nhìn một lần các cô nướng khác trong lâu có thể khiến cho nàng có thể trở thành cây rụng tiền thì bà liền cao hứng, bà cũng rất vui lòng làm như vậy, liền sảng khoái đáp ứng. Trong lòng còn nghĩ là trong lòng nữ nhân kia hẳn là bị hư vinh quấy phá, cây rụng tiền nàng có thể là muốn mượn cơ hội này tỏ rõ uy phong, khoe khoang một chút địa vị của nàng ở trong lầu, dù sao bằng vẻ xinh đẹp của Thanh Ca, vị trí thứ nhất Phong Nguyệt lâu này còn không phải là của nàng sao, thành toàn nàng một chút cũng không có gì không được.

“Ta muốn thấy là mọi người nha, cho dù làm việc lặt vặt cũng không thể thiếu một người.”

Trên mặt Thanh Ca lộ ra quỷ dị vẻ mặt, chờ một chút nữa tất cả mọi thứ ở Phong Nguyệt lâu này chính là của nàng, ha hả ….

Rất nhanh hoa nương đem mọi người cho gọi vào đại sảnh, cuối cùng phái người đem Thanh Ca cũng mang tới.

“Khách nhân đều đi hết sạch, còn đem chúng ta triệu tập lại, rốt cuộc có chuyện gì nha? Còn để cho mọi người nghỉ ngơi hay không, buổi tối còn muốn tiếp khách đây?”

“Đúng nha, đến tột cùng chuyện gì a?”

“Không phải là trong lầu xảy ra đại sự gì sao?”

“Là có người đắc tội người đại quan sao? Chẳng lẽ Phong Nguyệt lâu chúng ta bị niêm phong?”

“Không thể nào, vậy chúng ta sau này làm sao bây giờ a?”

“Đúng vậy a, quan phủ sẽ không đem chúng ta chộp tới làm quân kỹ sao.”

“Ta không nên a!”

“…”

Các cô nương mệt mỏi một đêm, có gục xuống bàn, con mắt đã bắt đầu đánh nhau; có ngáp, bước đi cũng là đông dao động tây sáng ngời ;cứ như vậy ngồi ở trên ghế, tứ chi buông lỏng tùy ý chúng thả lên trên tay vịn, tất cả mọi người một bộ dạng lười nhác, hoàn toàn không có như buổi tối yêu mị mê người, ngay cả những cái này hộ vệ tay chân cũng thả lỏng tựa vào trên cây cột.

Lúc này đem tất cả cùng gọi ra, không khỏi có người bắt đầu oán trách, nghi ngờ, mờ mịt còn có suy đoán, cuối cùng biến thành khủng hoảng, dù sao ở thời đại này nữ tử ngốc quá thanh lâu, bất kể ban đầu vì lí do gì mà tiến vào thanh lâu, chỉ cần ngươi đang ở trong thanh lâu ngốc quá cũng sẽ bị người xem thường, nếu như không có Phong Nguyệt lâu, bọn họ liền không có nhà để về, vậy kết quả tuyệt đối so với sống ở trong thanh lâu còn muốn thảm hơn.

Ngữ Tình cũng ở trong đó, chỉ là một người ngồi ở trong góc, cho dù đều là nữ tử phong trần, đón khách nhân như vậy cũng là sẽ bị những thứ khác cô nương xem thường, vì vậy liền không người nào nguyện ý cùng nàng lui tới.

Ngữ Tình cũng không bởi vì mọi người chèn ép mà cô đơn, mặc dù bây giờ vẫn còn hoài nghi nguyên nhân bị gọi ra, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng, hơn nữa nàng bây giờ đang phỏng đoán chuyện này có thể cùng Thanh Ca có liên quan hay không?

“Được rồi được rồi, không nên đoán bậy, ta triệu tập mọi người đi ra ngoài, chủ yếu là giới thiệu một người mới cho các ngươi biết đến.”

Hoa nương dù sao cũng là chủ Phong Nguyệt lâu, rống một tiếng mọi người liền lập tức yên tĩnh lại.

“Nguyệt Nhi, đến nơi này, nương giới thiệu cho mọi ngươi biết.”

Hoa nương nhìn thấy Thanh Ca từ trên lầu đi xuống, vội vàng hướng nàng vẫy vẫy tay.

“Nàng là cô nương hôm nay mới tiến vào chúng ta Phong Nguyệt lâu, gọi là Nguyệt Nhi, sau này các ngươi chính là tỷ muội, ta muốn giúp đỡ lẫn nhau.”

Hoa nương chỉ vào Thanh Ca hướng mọi người giới thiệu nói.

Mọi người nhìn lên cầu thang đang đi xuống – Thanh Ca, các cô nương trong lòng có hâm mộ, có tiếc hận, có thương hại, có ghen tỵ. Hộ vệ, sai vặt ánh mắt mang theo chiếu cố đánh giá Thanh Ca, dường như muốn đem nàng ăn vào bụng trung.

Ngữ Tình nhìn thấy Thanh Ca, trong mắt không có như những người khác xa cách, chỉ có một mảnh ôn nhu, mặc dù Thanh Ca cho nàng ta cảm giác không thân cận, nhưng làm cho nàng ta rất an tâm, sùng bái, còn mang theo một phần hiểu rõ, thì ra là thật cùng nàng có liên quan.

Thanh Ca buồn cười nhìn vẻ mặt của bọn họ, chờ một chút hẳn là biến thành chấn kinh rồi đi! Ha hả…

Hoa nương nhất nhất vì Thanh Ca giới thiệu các cô nương trong lầu, trong đó vẻ thùy mị xuất sắc nhất chính là hoa khôi của Phong Nguyệt lâu Tử Vân, nàng ta mặc dù hai đầu lông mày hiển thị rõ mỏi mệt, nhưng vẫn như tiểu thư khuê các ngồi ở chỗ đó, tuy là nữ tử thanh lâu cũng không lộ vẻ mỵ sắc, nghĩ đến có thể lên làm hoa khôi trừ vẻ thùy mị ra, chính là phong phạm tiểu thư khuê các hấp dẫn các nam nhân có du͙© vọиɠ muốn chinh phục loại nữ nhân như nàng sao!

Mới vừa rồi ánh mắt tiếc hận kia nàng ta chính là một người trong đó, nghĩ đến nàng ta cũng là nữ nhân có một chuyện xưa sao, bất quá Lãnh Thanh Ca nàng cũng thích nghe chuyện xưa.

Ở dưới Tử Vân còn có tứ đại thanh quan, giỏi múa Thiên Nhu, giỏi đàn Thị Cầm, giỏi họa Dịch Yên, giỏi hát Niệm Ngọc, bốn người này mặc dù sắc đẹp không thể coi như là bậc nhất, nhưng nghe nói tài nghệ của bọn họ cũng là nhất tuyệt.

Trừ bốn người này ra, còn chính là nữ tử không có tài nghệ gì đặc thù, mặc dù biết chút ca múa khảy đàn, nhưng không tinh thông, chỉ có thể dựa vào thân thể làm tiền vốn sinh tồn ở Phong Nguyệt lâu, Ngữ Tình liền ở trong những người này.

Trừ các cô nương ra, còn dư lại chính là sai vặt cùng nữ đầu bếp, nha hoàn, quy nô, còn có hộ vệ hoa nương nuôi.

“Nguyệt Nhi tới đây cùng bọn tỷ muội trò chuyện, thân cận hơn một chút.”

Hoa nương nhất nhất giới thiệu xong, liền hướng Thanh Ca chào hỏi, muốn cho Thanh Ca cùng các nàng thật tốt thân cận một phen, giữa các nàng khoảng cách gần hơn, nói không chừng có thể xóa sạch ý muốn chạy trốn trong đầu của Thanh Ca, an tâm ở lại Phong Nguyệt lâu.

Thanh Ca hững hờ đi đến giữa gian phòng, ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng đưa ánh mắt cố định ở trên người hoa nương, cân nhắc nói:

“Thật ra thì ta để cho nương đem tất cả triệu tập lại, chính là muốn để cho mọi người vì Nguyệt Nhi làm chứng.”

“Nguyệt Nhi a, làm chứng chuyện gì con cứ nói đi.”

Hoa nương còn tưởng rằng Thanh Ca đang chuẩn bị ra oai khoe khoang, rất là phối hợp nói.

“Nguyệt Nhi chẳng qua là để cho mọi người tới cùng nhau chứng kiến một chút nghi thức Phong Nguyệt lâu đổi chủ thôi, nếu không sau này Phong Nguyệt lâu cũng là Nguyệt Nhi, nhưng mọi người lại không biết lão bản của mình là ai, vậy Nguyệt Nhi chẳng phải là rất oan uổng sao?”

Thanh Ca theo thói quen vuốt Tiểu Yêu trên cổ tay, cố tình ủy khuất nói.

“Ngươi có ý gì?”

Hoa nương lúc này rốt cục nhận thấy được không đúng, cẩn thận nhìn Thanh Ca.

“Có ý gì a? Đương nhiên chính là ý trên mặt chữ a, không nghĩ tới năng lực giải ý của nương cũng kém như vậy, vậy Nguyệt Nhi không thể làm gì khác hơn là cố nói lại lần nữa, Lãnh Nguyệt Nhi ta bây giờ chính thức tuyên bố ta cướp Phong Nguyệt lâu, muốn trở thành lão bản Phong Nguyệt lâu.”

Thanh Ca từng chữ từng chữ cuối cùng nói xong một câu, nhíu mày thưởng thức sắc mặt hoa nương không ngừng biến hóa, quả thực so sánh với con tắc kè còn đặc sắc hơn nhiều.

Lúc này ánh mắt mọi người đều ở trên người Thanh Ca cùng hoa nương đảo quanh, an tĩnh nhìn chuyện đang phát sinh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì bọn họ hoàn toàn không tin Thanh Ca nhu nhược tiểu cô nương như vậy có thể như nàng nói đánh cướp Phong Nguyệt lâu, chỉ có Ngữ Tình biết Thanh Ca là chân thật.

“Quả thực là nực cười, chỉ bằng ngươi? Đem nàng bắt lại cho ta.”

Hoa nương hừ lạnh nói, ra lệnh mấy tên sai vặt đem Thanh Ca bắt lại.

Thanh Ca tuỳ ý búng ngón tay đối với bọn họ, sai vặt đang muốn tiến lên bắt người, liền duy trì động tác bọn họ mà bị cố định ở nơi đó.

“Người là tự mình viết giấy chuyển nhượng, hay vẫn là ta giúp ngươi viết.”

Thanh Ca tự nhận là là một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật, cho dù đánh cướp cũng muốn hợp pháp.

Lúc này, hoa nương mới biết được Thanh Ca lợi hại, vội vàng lấy lòng nói:

“Nguyệt Nhi a, không phải, là nữ hiệp, ta nhưng chưa từng đắc tội ngươi nha, hơn nữa ngươi đã đến Phong Nguyệt lâu của ta rồi, ta cũng không có chậm trễ ngươi đúng không, Phong Nguyệt lâu nhưng là tâm huyết nửa đời của ta a, ngươi hãy bỏ qua ta đi!”

Trong mắt còn nặn ra vài giọt nước mắt.

“Vốn là ta đánh cướp chỗ nào cũng không sao cả, muốn trách thì trách Trần Đại kia đem ta bán cho ngươi, nếu ta đang ở Phong Nguyệt lâu, đương nhiên chọn chỗ dễ dàng đánh cướp, ngươi nói đúng không? Mau viết!”

Thanh Ca cũng không phải là nữ nhân mềm lòng, nhẹ giọng tỉ mỉ giải thích.

Mọi người xem biểu hiện của Thanh Ca mới biết được đây không phải là đùa giỡn, xem ra Phong Nguyệt lâu thật sẽ phải đổi chủ, mọi người bối rối nhìn Thanh Ca, không biết sau này sẽ bị như thế nào?

Thật ra thì bọn họ không để ý người nào làm lão bản, dù sao cũng là ở thanh lâu kiếm sống, vì vậy cũng không có ai tiến lên ngăn cản Thanh Ca, chỉ có Ngữ Tình nghe Thanh Ca nói, trong lòng khϊếp sợ không thôi, nhưng đối với Thanh Ca sùng bái hơn.

Hoa nương nghe Thanh Ca nói xong, trong lòng hận không thể đem Trần Đại cho thiên đao vạn quả011, nước mắt trên khuôn mặt cọ Thanh Ca trước mặt.

“Nữ hiệp, ngươi không biết, bên cạnh Phong Nguyệt lâu chúng ta là Tiêu Tương quán, toàn bộ kinh thành nó là thanh lâu lớn nhất, đánh cướp nó so với đánh cướp Phong Nguyệt lâu nho nhỏ của chúng ta có lời nhiều, nếu như ngươi không biết đường, ta dẫn ngươi đi qua, hơn nữa cũng không xa, ở cách vách Phong Nguyệt lâu của chúng ta, tuyệt đối dễ dàng.”

Thanh Ca khó chịu nhìn hoa nương kia sống chết không chịu lùi bước, lui về phía sau mấy bước.

“Không cần, ta ngại phiền toái, như Phong Nguyệt lâu, ta không chê nó nhỏ, mau viết đi.”

Phảng phất cướp Phong Nguyệt lâu vẫn cho là một loại vinh hạnh.

“À, đúng rồi, ta còn không có giúp ngươi chuẩn bị giấy tờ đâu, Ngữ Tình, đem giấy tờ đến đây.”

Thanh Ca hướng Ngữ Tình ngồi ở trong góc ra lệnh, tất cả mọi người cả kinh hướng Ngữ Tình ở bên kia nhìn lại.

“Vâng, cô nương.”

Ngữ Tình đáp, sau đó chạy lên lầu.

Hoa nương nhìn chằm chằm bóng lưng Ngữ Tình, trong miệng hận nghiến răng.

Bà cho rằng là Ngữ Tình cấu kết ngoại nhân, bán đứng Phong Nguyệt lâu của bà, bà nhìn Thanh Ca một chút cũng không có ý dừng lại, bận rộn theo cười nói:

“Nữ hiệp, ngươi hãy bỏ qua Phong Nguyệt lâu sao, nếu là không có Phong Nguyệt lâu, ta sống thế nào a? Ngươi nhìn ta ta cũng đã lớn tuổi, không có con cái, ngươi nhẫn tâm nhìn ta ở ngoài đường sao? Ta vừa nhìn nữ hiệp ngươi a, chính là người thiện tâm… “

“Cô nương, ta chuẩn bị giấy tờ cho người xong.”

Ngữ Tình cầm lấy giấy tờ xuống, cắt đứt tiết mục hoa nương tự biên tự diễn.

“Ta đây không phải là một kẽ thiện tâm, nhìn ngươi như vậy chắc không muốn viết, được rồi ta đây tìm người thay ngươi viết, Ngữ Tình, ngươi viết.”

Xem ra kiên nhẫn của Thanh Ca không còn nhiều, gần như là sắp hết.

Ngữ Tình cầm lấy giấy, không biết làm sao hạ bút, nhìn Thanh Ca dò hỏi:

“Cô nương, viết làm sao a?”

“Viết… hoa nương bà tự nguyện đem Phong Nguyệt lâu chuyển tặng Lãnh Thanh Ca.”

Lãnh Thanh Ca, Lãnh Nguyệt Nhi cũng giống nhau, dù sao cũng là nàng, giấy chuyển nhượng bất quá là quá trình mà thôi.

“Không nên a, không có Phong Nguyệt lâu, ta tha chết còn hơn a.”

Hoa nương kích động muốn tiến lên ngăn cản Ngữ Tình, lại bị Thanh Ca điểm trúng nguyệt đạo.

“Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi! Ngươi đây không phải là muốn mạng của ta sao?…. ”

Hoa nương bị định trụ, vẫn là hung hăng ở nơi đó gào thét.

Thanh Ca nhìn Ngữ Tình đã viết xong, Ngữ Tình đưa tới giấy chuyển nhượng, đi tới trước mặt hoa nương, cầm tay bà, ngón tay Thanh Ca ở ngón cái bà nhẹ nhàng vẽ một cái, liền xuất hiện một vết máu, sau đó đóng lên giấy chuyển nhượng.