Vào ban đêm là thời gian thanh lâu bắt đầu nhộn nhịp, Thanh Ca thừa dịp hoa nương đi đến đại sảnh chào đón khách khứa nên không thể xuất hiện ở chỗ nàng, vì thế nàng mang theo Tiểu Yêu phi thân bay ra khỏi cửa sổ, nghĩ thầm:
Mấy bữa nay mấy kẻ nam nhân lỗ mãng canh giữ cửa liền cho rằng có thể nhốt được Lãnh Thanh Ca nàng sao?
Thanh Ca đứng trên nóc nhà phát hiện mặt tiền của Phong Nguyệt lâu là bộ dạng xa hoa truỵ lạc cùng với những thanh âm ca múa dâʍ đãиɠ còn có những thanh âm của nam nhân ác tâm trêu chọc, cả những tiếng nữ nhân làm nũng, chắc là nơi đó hẳn là đại sảnh của thanh lâu, nơi các cô nương biểu diễn đi.
Hậu viện góc phía tây có một dãy phòng đơn sơ, không có người nào qua lại nơi đây, hẳn chính đây là nơi hạ nhân ở, lúc này bọn chúng họ rộn trong lâu, nghĩ đến những người tỳ nữ đang hậu hạ đang chạy trên đại sảnh.
Phía tây là một loạt đèn l*иg màu đỏ treo trước cửa mỗi gian phòng, những gian phòng này cách nhau một hành lang, nhưng khoảng cách cũng không xa, trước cửa phòng thỉnh thoảng có nữ nhân lôi kéo nam nhân nghênh đón vào cửa, nơi này hẳn là khuê phòng các cô nương Phong Nguyệt lâu, cũng là chỗ tiếp khách của các nàng.
Mà mặt sau những phòng ốc này có một đống tiểu lâu hai tầng, hoàn cảnh nơi đó nhìn qua coi như thanh u an tĩnh, hoàn toàn đối lập với những gian phòng ở phía trước đèn hoa đỏ loè loẹt, nơi đó cũng là nơi hoa nương an bài cho nàng ở, xem ra hoa nương đối với nàng nhưng là tương đối coi trọng.
Hoa nương vừa đong đưa thân ảnh, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của Thanh Ca, cắt đứt tầm mắt của nàng đang quan sát hoàn cảnh Phong Nguyệt lâu.
Thanh Ca nhìn thấy hoa nương đẩy ra cửa phòng trên tầng hai tiểu lâu đi vào, Thanh Ca lặng lẽ đi theo, chỉ nhìn thấy hoa nương vào một gian phòng trong đó, từ trong ống tay áo móc ra một chồng ngân phiếu, mặt mày hớn hở bắt đầu đếm, sau đó chạy ra khỏi cửa phòng nhìn quanh bốn phía một phen, mới an tâm đem ngân phiếu đặt ở trong rương rồi khoá lại ở đầu giường.
Nếu như nàng không có đoán sai, đây là gian phòng của hoa nương, mà bên trong cái rương kia cũng có thể là chứa toàn bộ gia sản cùng với những thứ trọng yếu của hoa nương, tỷ như văn tự bán mình các cô nương trong lầu chẳng hạn.
Thanh Ca hiểu rõ rồi xoay người rời đi.
Thanh Ca nện bước nhẹ nhàn nhã từ trên nóc nhà phòng ốc đi qua, thỉnh thoảng vén lên một hai tấm mái ngói, thưởng thức hoạt sắc thanh hương bên trong009, còn thỉnh thoảng ném ra mấy câu ‘Người này kỹ thuật quá kém’ ‘Người này vóc người quá mập’ ‘Cái tư thế này không tệ’… thả ra những lời bình của bản thân.
Đột nhiên trong đó có một gian phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ hấp dẫn sự chú ý của Thanh Ca, thanh âm kia rõ ràng hàm chứa thống khổ, lại kêu đến tuyệt hảo như vậy.
Thanh Ca vén mái ngói lên, nhìn thấy một nữ nhân vết thương chồng chất trên người, bị trói ở trên giường theo hình chữ đại, trên người những vết roi này không đồng nhất sâu cạn chất chồng lên nhau, vừa nhìn cũng biết vết thương trên người nàng không hoàn toàn là mới, còn có vết thương cũ cũng đã hoàn toàn khép lại, nhưng những vết roi không có cách nào biến mất mà còn lưu lại trên da thịt tuyết trắng của nàng, bởi thế mới rõ ràng như vậy.
Trong phòng còn có một nam nhân trung niên mập ú đang trên người nữ nhân không ngừng vận động giày vò, trong miệng còn phát ra những thanh âm da^ʍ mỹ làm cho người ta buồn nôn, bên giường còn để lại các loại đạo cụ mà Thanh Ca không nhận ra, nữ nhân thống khổ đến vẻ mặt cũng đã trở nên vặn vẹo, nhưng còn phải phối hợp phát ra tiếng rêи ɾỉ để cho nam nhân biếи ŧɦái hài lòng, một giọt nước mắt cay đắng yên lặng từ khóe mắt nữ nhân chảy xuống, nhưng ai ngờ nàng như vậy lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân, vì vậy nam nhân hung hăng hơn nữa trên người nữ nhân làm nhục thêm nồng đậm.
Nữ nhân này để cho Thanh Ca sinh ra hứng thú, rõ ràng rất thống khổ, nhưng miễn cưỡng mình nhẫn nhịn chịu khuất nhục như vậy, nhưng nét mặt của nàng cũng không phải là nhận mệnh, càng giống như chống lại vận mệnh.
Mặc dù nơi này là thanh lâu, nhưng theo Thanh Ca biết cô nương thanh lâu cũng là có thể lựa chọn không tiếp khách nhân như vậy! Là cái gì lý do làm cho nàng ta nguyện ý đón loại khách nhân kiếm nhiều tiền không tới vừa làm cho nàng ta thống khổ như vậy đây? Nhìn nét mặt của nàng ta, hẳn không phải là người yêu thích loại chuyện này.
Thanh Ca cong ngón tay búng ra, nam nhân liền té xỉu ở trên người nữ nhân, Thanh Ca phi thân vào gian phòng, nữ nhân kinh ngạc nhìn một loạt biến cố xảy ra, nhưng không có sợ đến mức không biết làm sao, Thanh Ca nhìn thấy phản ứng của nữ nhân rất là hài lòng, cũng không lãng phí thời gian cứu nàng.
“Ngươi nghĩ cứ như vậy nói chuyện với ta, ta cũng vậy không phản đối.”
Thanh Ca vung tay lên, một đạo kình phong chặt đứt dây thừng giữ lấy nàng ta, Thanh Ca đứng ở một bên cứ như vậy cúi đầu nhìn quần áo không che đậy trên người nữ nhân trên giường, mong đợi nàng ta có thể thích ứng.
Nữ nhân nghe vậy dùng sức đẩy nam nhân đang gục trên người nàng ta ra, sau đó nữ nhân tiện tay đã nắm một bộ y phục, miễn cưỡng có thể che kín những chỗ tư mật, hai tay ôm chân ngồi dậy.
Nữ nhân vừa mới bắt đầu trong mắt là sự sợ hãi, kinh ngạc, càng về sau cố tình trấn định, nhưng trong ánh mắt có sự bối rối, tất cả không qua khỏi ánh mắt của Thanh Ca, nữ nhân ở thời đại này, trong nháy mắt nhìn thấy biến động nhưng không có lập tức khóc hô cứu mạng hoặc là cầu xin tha thứ, nàng ta phản ứng như thế đã làm cho Thanh Ca rất hài lòng .
“Ha hả, ngươi tên là gì?”
Thanh Ca quan sát nữ nhân một trận, xoay người ngồi ở cái ghế bên cạnh giường, hai chân đan vào nhau.
“Ta tên là Ngữ Tình, ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào?”
Trên người Thanh Ca toả ra khí thế áp bách làm cho nàng ta thêm khẩn trương.
Ngữ Tình nhìn Thanh Ca ưu nhã thong dong ngồi ở chỗ đó như vậy, lúc này vẻ mặt tựa như nguyệt Thanh Ca mang theo hứng thú, mặc trên người tử y mỏng manh trễ ngực, tóc dài như mực dùng ngọc trâm vấn kiểu tóc đơn giản, trừ trên cổ tay đeo một cái vòng tay xích hồng sắc ( đó là Tiểu Yêu ) thì không mang một đồ trang sức nào nữa, lại làm cho nàng ta có một loại cảm giác kích động muốn cúng bái, y phục trên người các cô nương Phong Nguyệt lâu, mặc ở trên người nàng cũng không mang nửa điểm phong trần.
“Ta? Ta chỉ là một người mới hôm nay mới bị hoa nương mua vào Phong Nguyệt lâu mà thôi, tính ra ngươi còn là tiền bối của ta đây?”
Thanh Ca nhíu mày, trong ngữ điệu mang theo vài phần thú vị.
“Ngươi đem hắn thế nào, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Ngữ Tình nghe Thanh Ca giải thích, lấy Thanh Ca mới vừa rồi sở bày ra thực lực, làm sao lại bị bán vào thanh lâu đâu, trừ phi là chính nàng nguyện ý, vì vậy liền ngộ nhận Thanh Ca là vì mục đích nào đó mà lẻn vào Phong Nguyệt lâu, nàng ta nhìn thoáng qua tên nam nhân trên giường kia, nghĩ thầm chẳng lẽ là vì hắn.
Thanh Ca tự nhiên biết nàng ta hiểu lầm nàng, Thanh Ca ra vẻ ủy khuất nói:
“Ta nhưng là giúp ngươi, ngươi không cảm thấy để cho loại nam nhân này ở trên người của ngươi loạn cắn so với bị chó cắn còn làm cho người ta cảm thấy buồn nôn hơn sao?”
Mặc dù nàng vào nơi này đích xác là có mục đích.
“Giúp ta? Hắn tỉnh lại người đầu tiên muốn tìm ta gây phiền phức, ngươi nơi nào là giúp ta đây?”
Ngữ Tình có chút kích động chất vấn.
“Yên tâm, hắn tỉnh lại chỉ nhớ được ngươi đem hắn hầu hạ được bao nhiêu thoải mái, tuyệt sẽ không đến làm phiền ngươi.”
Thanh Ca vuốt vuốt Tiểu Yêu trên cổ tay nói là không sao cả, làm cho người ta dễ dàng quên mất ngắn ngủi một đoạn trí nhớ, thuốc như vậy nàng làm ra được.
“Như vậy ngươi tại sao muốn giúp ta?”
Mặc dù Ngữ Tình cũng không biết nam nhân kia tỉnh lại tại sao không nhớ rõ sự thật là bị đánh ngất xỉu, nhưng nàng không hiểu sao lại tin tưởng Thanh Ca có thể làm được.
“Ta chỉ là tò mò là vì lý do gì khiến cho ngươi nguyện ý tiếp khách nhân như vậy, theo ta được biết, khách nhân như vậy vừa tiện nghi vừa khó khăn hầu hạ, cô nương từ chối không tiếp nương cũng chắc là không trách tội, nghe ngươi mới vừa rồi gọi đến thống khổ như vậy, ta nghĩ ngươi tuyệt đối sẽ không phải là ham thích thể loại này chứ?”
Thanh Ca tò mò hỏi.
“Ta thật sự rất thống khổ? Ta còn tưởng rằng mình thật sự hưng phấn đâu, ha hả, ta từ 10 tuổi đã bị bán đến nơi này, ở trong lâu đã im lặng hai mươi mấy năm, hôm nay đã là tàn hoa bại liễu, nơi nào còn có khách nhân để ý đến ta, trong lầu chắc là không có nuôi người ngồi không, nếu như không tiếp khách nhân như thế, thì chỉ biết chờ bị đuổi ra khỏi Phong Nguyệt lâu. Mà ta lại không có người thân thích, cho dù có cũng sẽ không có người nguyện ý chứa chấp một người như ta vậy.
Ta cũng không có bản lĩnh nuôi sống mình, nếu như bị đuổi đi ra ngoài, đây chẳng phải là chờ chết, mặc dù ta ở trên đời này đã không còn chuyện gì tốt đẹp, nhưng lại không muốn chết, ta nghĩ chỉ cần không chết không phải là vẫn có cơ hội không phải sao? Nếu như đã chết thì không còn gì không đúng sao? Đón khách nhân như vậy, lúc đầu còn có thể sống được đi. Ngươi nói ta có phải rất đáng bị coi thường hay không?”
Ngữ Tình cúi đầu tự giễu cười khổ một cái, ngay cả chính nàng ta cũng cảm giác mình rất đê tiện, thế nhưng tình nguyện lấy phương thức như thế để đổi lấy cơ hội sống sót.
“Nếu không cách nào thay đổi vận mệnh, như vậy học thích ứng với nó, thậm chí học cùng vận mệnh tranh đoạt một cơ hội sống sót, một người nếu như đã chết liền không có gì cả, người chính là muốn không chừa thủ đoạn nào sống, tính cách của ngươi ta thích.”
Thanh Ca đùa bỡn triền Tiểu Yêu trên cổ tay, Tiểu Yêu cứ như vậy nằm ở nơi đó không nhúc nhích, lười cũng không nguyện phản ứng nàng.
Ngữ Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua Thanh Ca, nàng ta cho là Thanh Ca bất quá là đang châm chọc nàng ta thôi, song Thanh Ca từ đầu đến cuối cũng vẫn cúi đầu đùa nghịch vòng tay, giọng nói mới vừa rồi cũng cũng không có mang nửa điểm ý châm chọc.
“Bất quá người có đôi khi muốn học cách nắm giữ vận mệnh của mình, vận mệnh của cường giả vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay của mình, trừ bỏ chờ đợi cơ hội đến, không bằng vì mình mà tạo nên cơ hội? Ha hả, không nghĩ lời nói của ta cũng sẽ có chiều sâu như thế.”
Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Ngữ Tình, mới nghiêm túc nói một câu, rồi lại tự giễu bản thân.
Ngữ Tình cảm thấy nữ nhân trước mắt này không chỉ dáng ngoài xuất sắc mà thôi, ngay cả bản thân nàng nhưng phát ra hơi thở tuyệt đối là người có thực lực, cũng làm cho từ trong lòng Ngữ Tình sinh ra một cỗ xúc động đến sùng bái.
“Làm sao? Rất sùng bái ta? Vậy ngươi sau làm việc cho ta, làm hoa nương Phong Nguyệt lâu như thế nào? Vừa dễ dàng kiếm tiền, còn không dùng loại phương thức này để kéo khách nhân.”
Thanh Ca nhìn thấy trong mắt Ngữ Tình sùng bái, lên tiếng dụ dỗ nói.
Nàng cảm thấy Ngữ Tình coi trọng tánh mạng của nàng ta như vậy, ngay cả thân thể nữ nhân thời đại này coi trọng nhất cũng có thể thương tổn, tâm trí nhất định rất mạnh, vì sinh tồn, vì thay đổi vận mệnh trước mắt, như vậy Thanh Ca tin tưởng nàng ta tuyệt đối có thể đem vai hoa nương sẽ sắm rất xuất sắc.
Huống chi nàng ta ở trong thanh lâu ngây người hai mươi mấy năm, thấy rõ phương thức trao đổi giữa nam nhân cùng nữ nhân, tuyệt đối hiểu được làm sao khéo léo ứng phó những khách nhân dây dưa, hơn nữa chờ ngày Phong Nguyệt lâu trở thành của nàng, cũng không thể không có hoa nương được, đây chẳng phải là cơ hội tìm nhân tài sao?
“Ặc, cái gì?”
Ngữ Tình căn bản không rõ Thanh Ca có ý gì, nghi ngờ hỏi.
“Ta chuẩn bị ngày mai đem Phong Nguyệt lâu cho đánh cướp, mà ngươi sẽ thay Ông Trùm giấu mặt là ta làm hoa nương, cái chủ ý này không tệ đi, quyết định như vậy, ta đi trước, ngày mai nhớ đi ra xem cuộc vui nha.”
Thanh Ca phong khinh vân đạm010 nói ra kế hoạch của nàng, rồi đứng dậy sửa sang y phục trên người, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngac của nàng ta.
“Vậy hắn ……”
‘Làm sao bây giờ?’
Ngữ Tình lấy lại tinh thần, chỉ vào nam nhân trên giường hỏi.
“Một mình ngươi nhìn, nếu như ngươi thoải mái cứ để cho hắn nằm ở trên giường như vậy cũng được, hoặc có thể đi ra ngoài cũng được, dù sao hắn cũng sẽ không nhớ được.”
Thanh Ca đề nghị nói.
“À, đúng rồi, tên của ta gọi là Lãnh Thanh Ca, hôm nay lấy biệt hiệu gọi Lãnh Nguyệt Nhi, về phần ngươi muốn gọi làm sao tùy ngươi.”
Nói xong đi ra ngoài, còn ‘Hảo tâm’ thay Ngữ Tình đem cửa cho đóng kín.
Thanh Ca chưa bao giờ quan tâm tên của nàng bị người khác biết, hôm nay có lấy cái tên Nguyệt Nhi này bất quá cũng là cảm thấy ‘Thanh Ca’ không thích hợp làm biệt hiệu, huống chi Ngữ Tình sắp trở thành người làm công của nàng, làm sao cũng coi như là người mình đi, nói cho nàng biết cũng không sao.
Thanh Ca đi ra, Ngữ Tình còn lăng lăng nhìn cánh cửa phòng đóng kín, không dám tưởng tượng nàng ta cũng bởi vì nữ tử kia xuất hiện, sắp có thể thoát khỏi hiện trạng phương thức sinh tồn đầy buồn nôn này.
“Ha hả”
Ngữ Tình càng nghĩ càng vui vẻ, nhìn thoáng qua nam nhân trên giường, đưa tay đem hắn đẩy tới trên mặt đất, còn dường như cho hả giận đá hắn mấy đá, lúc này mới cao hứng chuyển tới sau tấm bình phong, nơi đó là nơi khi mỗi cô nương tiếp khách xong chuẩn bị sẵn nước nóng, có thể dễ dàng để cho các nàng kịp thời rửa mặt, sẵn sàng đón thêm đợt khách nhân mới.