Sau khi ký hợp đồng, Lâm Tinh Nhi chính thức trở thành bà Trịnh. Và bước tiếp theo chính là… dọn đến biệt thự của Trịnh Mặc Thần.
Đứng trước căn biệt thự sang trọng rộng lớn, Tinh Nhi không khỏi trầm trồ. Nhà to như thế này, chẳng lẽ mỗi ngày cô có thể lăn lộn trên sàn mà không sợ đυ.ng trúng đồ đạc sao?
Nhưng còn chưa kịp tận hưởng cảm giác của một “bà lớn”, cô đã bị ánh mắt lạnh băng của Trịnh Mặc Thần kéo về thực tại.
“Cô có thể vào, nhưng mèo thì không.”
Tinh Nhi ôm chặt bé mèo mập nhất của mình — Bánh Bao — vào lòng, lườm anh. “Anh thật vô tình! Tôi đã phải để hai đứa nhỏ ở nhà bạn rồi, giờ anh lại muốn cướp đi đứa con cuối cùng của tôi sao?”
Trịnh Mặc Thần nhìn Bánh Bao một cách cảnh giác. “Chỉ cần nó không gây phiền phức.”
Cô hí hửng bước vào nhà, trong lòng thầm nghĩ: Hừ, cứ từ từ, anh sẽ phải yêu mèo thôi!
Vừa vào trong, cô lập tức bị vẻ đẹp của căn biệt thự làm cho sững sờ. Phòng khách rộng lớn với tông màu xám đen chủ đạo, từng món đồ nội thất đều được sắp xếp gọn gàng, hoàn hảo đến mức khiến cô có cảm giác nơi này… thiếu sức sống.
Cô tò mò đi một vòng, nhưng chưa kịp đặt mông xuống sofa thì Trịnh Mặc Thần đã nhíu mày nhìn cô.
“Giày.”
Cô chớp mắt. “Gì cơ?”
Anh chỉ xuống chân cô. “Ở đây không mang giày vào nhà.”
Tinh Nhi cúi xuống nhìn đôi giày thể thao của mình, rồi lại nhìn nền nhà sạch bóng không một hạt bụi.
“… Được rồi, tôi cởi.”
Sau khi tháo giày, cô hào hứng ôm Bánh Bao lên phòng. Nhưng vừa mở cửa, cô lập tức cứng đờ.
Phòng ngủ của cô… chỉ có một chiếc giường đơn, một tủ quần áo và không có lấy một góc nhỏ để bày bừa.
“Khoan, phòng này trống quá vậy? Tôi cần một bàn vẽ, giá vẽ, còn cả kệ để màu nữa…”
Trịnh Mặc Thần khoanh tay, bình thản nói. “Phòng này đủ tiện nghi rồi.”
Tinh Nhi há hốc miệng. “Tiện nghi cái gì mà tiện nghi? Tôi là họa sĩ, tôi cần không gian để sáng tạo!”
Anh nhìn cô một lúc, rồi thở dài. “Mai tôi sẽ cho người sắp xếp lại.”
Cô lập tức cười tít mắt. “Vậy mới đúng chứ!”
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, thì Bánh Bao đã nhảy khỏi tay cô, lao thẳng vào tủ quần áo của Trịnh Mặc Thần.
Bịch!
Cánh cửa tủ bị đẩy ra, lộ ra hàng loạt bộ vest được treo ngay ngắn, tất cả đều màu đen hoặc xanh đậm.
Bánh Bao hí hửng trèo lên, để lại mấy dấu chân mờ mờ trên vải.
Tinh Nhi sững sờ.
Trịnh Mặc Thần: “…”
Không khí trong phòng trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Tinh Nhi lập tức lao đến, ôm lấy Bánh Bao. “Không sao! Không sao! Chỉ là làm quen chỗ mới thôi mà!”
Anh nhướng mày. “Lần sau nếu nó còn phá phách, cô hãy chuẩn bị tinh thần đưa nó ra ngoài.”
Cô vội vàng xoa đầu Bánh Bao, nhỏ giọng thì thầm. “Cục cưng, con mà làm loạn nữa là bị đuổi ra đường đó.”
Bánh Bao lười biếng liếʍ móng, không hề có vẻ gì là quan tâm.
Tinh Nhi thở dài. Chặng đường thuần phục tổng tài lạnh lùng này xem ra còn dài lắm đây.