Bạch Chân Chân lắc đầu: "Vũ Tử, cậu muốn tham gia chính là cuộc thi đấu pháp lực toàn thành phố đó."
"Đó là nơi mà tất cả các trường cấp ba của thành phố Tung Dương phái ra những học sinh ưu tú nhất, pháp lực hùng hậu nhất, giàu có nhất trong nhà đến dự thi, hội tụ vô số những kẻ có tiền."
Bạch Chân Chân cảm khái nói: "Người bình thường như cậu đi tham gia thì kết quả sẽ như thế nào?"
Hai mắt của nàng dường như đã nhìn thấu được tương lai tăm tối, bi ai nói: "Bị vô số cường giả lặp đi lặp lại sỉ nhục, trở thành đá kê chân cho đám người có tiền, thành trò hề của trường cấp ba Tung Dương, khiến cho danh tiếng của trường học rơi xuống đáy vực!"
"Thảm quá, tôi đã nhìn thấy cảnh cậu bị yêu nghiệt của các trường cấp ba khác hung hăng giẫm ở dưới chân, đạo tâm vỡ vụn, bộ dáng thảm hại như một con chó rồi."
Trương Vũ liếc mắt: "Cậu đừng có khoa trương như vậy, thi đấu pháp lực cũng không phải là thi đấu võ đài, thua cũng không có gì mất mặt cả."
"Hơn nữa hạng nhất còn có mười vạn đồng tiền."
"Dù chỉ là mười vị trí đầu cũng có một vạn đồng a."
Bạch Chân Chân nhìn Trương Vũ với vẻ mặt tham tiền, nghĩ thầm Vũ Tử quả nhiên là bị công ty đòi nợ ép đến không được, đã phát điên đến mức muốn tham gia cuộc thi rồi.
Trương Vũ đúng là đang gặp khó khăn về kinh tế, tuy rằng mấy ngày trước mới kiếm được một vạn ba ở công ty Tiên Vận, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn lấy một vạn đi trả nợ, lại bị hắn tiêu mất một ngàn năm trăm để trả tiền thuê nhà, sau đó cũng chỉ còn lại hơn hai ngàn đồng.
"Muốn dự thi, thì trước tiên cậu phải nghĩ cách làm sao để tăng trình độ pháp lực lên tới top 10 của khối đi, bây giờ cậu mới xếp hạng thứ 16 thôi đúng không? Muốn vọt tới top 10 thì còn phải mượn bao nhiêu tiền nữa?"
Trương Vũ cũng nhanh chóng tính toán ở trong lòng.
Bây giờ pháp lực của hắn là 8.3, xếp hạng thứ 16 của khối.
Mà bây giờ học sinh đứng thứ mười của khối, pháp lực là 9.5.
Như vậy, muốn vượt qua đối phương, Trương Vũ nhất định phải tăng pháp lực lên tới 9.5 trước thứ Sáu...
"Không đúng, phải tính đến trường hợp tất cả mọi người đều sẽ tiến bộ nữa."
"Vậy để an toàn, tốt nhất là có thể tăng pháp lực lên tới 10.0 trước thứ Sáu."
"Còn tám ngày nữa là đến thứ Sáu, trong thời gian tám ngày, pháp lực từ 8.3 tăng lên tới 10.0, tăng lên tận 1.7 sao?"
"Mỗi ngày phải tăng lên 0.2 trở lên... Có thể được không?"
Tuyệt đối có thể! Dễ dàng có thể!
Ở trong mắt các giáo viên và bạn học khác, việc Trương Vũ tăng tiến nhanh chóng trong mấy ngày nay chắc chắn là do đã bỏ ra số tiền lớn, thuê linh căn chất lượng tốt và sân bãi tốt mới có được.
Nhưng Trương Vũ biết, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tiềm lực kinh người và sự tự giác kỷ luật cực độ của hắn.
Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 4 đã có thể giúp hắn tăng pháp lực lên 0.5 trong thời gian ngắn ngủi là 3 ngày, hắn tin tưởng rằng sau khi Chu Thiên Thải Khí Pháp tiếp tục được nâng cấp, pháp lực của hắn cũng nhất định sẽ tăng lên càng ngày càng nhanh chóng.
"Dù sao thì ở giai đoạn Luyện Khí, đẳng cấp cao nhất của kỹ năng cũng chỉ là cấp 10."
"Một môn thổ nạp pháp cấp 4, đối với tuyệt đại đa số tân sinh năm nhất mà nói, đều là không có khả năng đạt tới được trong học kỳ đầu tiên."
"Mà ta tiếp tục tu hành, trong thời gian ngắn có lẽ có thể tăng Chu Thiên Thải Khí Pháp lên tới cấp 8, cấp 9, thậm chí là cấp 10, đó chính là trình độ mà rất nhiều người sau ba năm cấp ba cũng chưa chắc có thể đạt tới được."
Nghĩ đến đây, Trương Vũ đang phấn chấn tinh thần, thì đột nhiên phát hiện Bạch Chân Chân dùng đũa gắp thức ăn trong bát của hắn.
"To gan!" Trương Vũ quát lớn một tiếng, nâng đũa lên cản lại.
Tiếp theo, trong tiếng va chạm loảng xoảng, đũa của hắn đã bị Bạch Chân Chân nhẹ nhàng hất văng.
Cảm nhận được sự quen thuộc trong động tác của Bạch Chân Chân, Trương Vũ kinh ngạc nói: "Kiếm pháp cơ sở cấp ba? Cậu đã học xong rồi sao? Còn vận dụng vào trong đũa nữa?"
Nhanh chóng gắp mấy miếng thịt từ trong bát của Trương Vũ, Bạch Chân Chân khẽ cười nói: "Cái này rất khó sao Vũ Tử? Không phải chỉ cần có tay là được sao?"
Trương Vũ thầm nghĩ: "Chết tiệt, lại bị cô ta thể hiện rồi."
Bạch Chân Chân trộn lẫn với thịt vừa gắp được, nhanh chóng ăn thêm mấy miếng cơm, bất ngờ nói: "Không ngờ sườn của suất ăn 5 tệ cũng rất ngon, lần sau mình cũng sẽ mua một phần."
Vỗ vỗ cái bụng có chút phồng lên, Bạch Chân Chân ợ một tiếng no nê rồi nói: "Haizz, ăn nữa là sẽ ảnh hưởng đến việc học thêm mất."
Nói xong, nàng đẩy mâm thức ăn về phía Trương Vũ: "Cho cậu thêm đồ ăn đó, Vũ Tử."
Nhìn Bạch Chân Chân để lại một nửa phần "cơm thừa canh cặn" chưa động đũa, Trương Vũ hiểu được đây là đối phương cố ý để lại cho hắn.
Dường như bởi vì biết được kinh tế của Trương Vũ khó khăn, cho nên trong khoảng thời gian này Bạch Chân Chân thường xuyên cho hắn ăn thêm vào lúc cơm tối.
Trương Vũ cầm lấy mâm cơm, vừa ăn vừa nói: "A Chân, cậu không cần phải suy nghĩ đến lòng tự trọng hay là mặt mũi gì của tôi, với quan hệ của hai chúng ta, thì trực tiếp đưa tiền cho tôi cũng không có vấn đề gì."
Bạch Chân Chân liếc mắt khinh bỉ: "Tôi phải đi học thêm rồi, cậu cứ từ từ ăn đi."
...
Bên ngoài nhà ăn.
Một bóng người cao lớn đang đứng ở hành lang cách đó không xa, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa chính nhà ăn.
Một lát sau, khi thấy Trương Vũ từ trong cửa chính nhà ăn đi ra, bóng người cao lớn này liền chấn động tinh thần, lập tức đi theo.
Đi theo Trương Vũ ra khỏi cổng trường, khi thấy đối phương đi vào cửa hàng văn phòng phẩm ở đối diện, Triệu Thiên Hành khẽ động ánh mắt, trong lòng nghĩ: "Chẳng lẽ đây chính là nơi Trương Vũ nhập hàng?"