Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên

Chương 1.2

"Chuyện học phí mẹ không phải lo."

"Họ thấy con học giỏi từ nhỏ, lại biết hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, nên đã tạm thời miễn học phí cho con."

"Chỉ cần năm sau con thi đỗ vào trường cấp ba Tung Dương, thì học phí sẽ được miễn luôn, coi như là giúp họ quảng cáo."

"Mẹ yên tâm, họ là công ty lớn, sẽ không lừa gạt đâu."

Mẹ nhìn con trai, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã ra ngoài học thêm, tối muộn mới về nhà nhưng vẫn chăm chỉ học đến hai ba giờ sáng. Bà cảm thấy rất vui mừng vì sự nỗ lực của hắn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy những hộp thuốc hắn mang về, trong lòng bà vẫn có chút nghi ngờ.

Trương Vũ cười giải thích: "Mẹ, từ nhỏ đến lớn, con đã học ít hơn những học sinh giỏi kia tới 10.000 tiếng, nếu không cố gắng thì con sẽ bị họ bỏ xa hơn."

"Những chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh này có thể giúp con mỗi ngày chỉ cần ngủ nửa tiếng, nâng cao hiệu quả học tập, ít nhất cũng không bị tụt lại quá xa so với những học sinh trong thành phố."

"Mẹ yên tâm, những loại thuốc này đều không tốn tiền."

"Hiệu trưởng lớp học thêm rất coi trọng con, những loại thuốc này đều là do ông ấy tặng con."

Nghe nói là hiệu trưởng tặng, mẹ hắn càng vui mừng hơn vì con trai được coi trọng.

Chẳng mấy chốc, Trương Vũ lại mang về nhiều thứ hơn.

Ngoài các loại sách giáo khoa cấp ba, chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, còn có viên nang điều hòa hormone, thuốc bổ chuyên sử dụng cho yêu thú và những lọ thuốc bột không có nhãn mác.

Trương Vũ luôn có lý do giải thích, khi thì bảo là mua đồ giá rẻ, khi thì nói bạn học tặng, khi thì nói lớp học thêm thưởng.

Mẹ hắn rất vui mừng vì sự chăm chỉ của con trai.

Bà đã chuyển 1000 tệ cho Trương Vũ, dặn dò con trai nhớ cảm ơn bạn bè và thầy cô đã giúp đỡ.

Tuy nhiên, dần dần, bà nhận thấy tâm trạng của Trương Vũ bắt đầu không ổn. Có những ngày, buổi sáng trước khi ra ngoài hắn còn vui vẻ, nhưng tối về lại im lặng, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi ngủ.

Có những lúc, đang ăn cơm vui vẻ, Trương Vũ nhận được một cuộc gọi, và sau đó cau mày, bỏ dở bữa ăn.

Bà nghĩ rằng có lẽ áp lực tu tiên quá lớn, khiến hắn căng thẳng. Bà chỉ có thể mua thêm những món hắn thích ăn, cố gắng tiết kiệm thêm tiền học phí, hy vọng có thể giúp hắn giảm bớt áp lực.

Dần dần, bà lại phát hiện con trai đặc biệt chú ý đến điện thoại của mình, không bao giờ rời tay, cũng không cho ai tùy tiện động vào. Khi có điện thoại, hắn thường vào nhà vệ sinh và đóng cửa rồi mới nghe.

Đột nhiên một ngày, Trương Vũ hỏi xin bà tiền học thêm, nói rằng lớp học thêm mời một tiền bối đã thi đỗ đại học hàng đầu đến giảng dạy, và cần phải trả tiền cho người đó.

Tiếp theo, còn có các khoản phí khác như giới thiệu giáo viên tuyển sinh cấp ba, phí kiểm tra linh căn tại bệnh viện, và tiền để mua phi kiếm cùng bạn học lớp bổ túc.

Khoản tiền từ hai ba ngàn đến bảy tám ngàn tệ, và lần cuối bà phải đưa cho Trương Vũ hai vạn tệ để thuê Thiên Linh Căn.

Cuối cùng, tin vui cũng đến khi Trương Vũ thi đỗ vào trường cấp ba Tung Dương.

Mẹ hắn vô cùng vui mừng, tự hào về sự nỗ lực và tài năng của con trai. Bà đã đồng ý chi trả tất cả học phí, phí sinh hoạt và các khoản tiền thuốc men mà Trương Vũ yêu cầu.

Tuy nhiên, sau khi khai giảng, số tiền Trương Vũ xin ngày càng nhiều, khiến gia đình dần rơi vào tình trạng thiếu thốn.

Vào một buổi chiều nọ, có một người gọi điện thoại đến. Giọng nói ấy khiến tim bà như ngừng đập.

"Alo? Xin hỏi, bà có phải là mẹ của Trương Vũ không?"

"Bà có biết khoản vay của con trai bà đã quá hạn 30 ngày rồi không?"

Đêm hôm đó, Trương Vũ đã thú nhận mọi chuyện với mẹ.

Hơn một năm qua, những khoản chi phí học tập của hắn không phải được miễn phí hay được tặng. Tất cả đều là tiền vay mượn từ các nền tảng khác nhau.

Mẹ, con xin lỗi."

"Nhưng con thật sự muốn tu tiên."

"Cho dù có nợ nần cả đời, con vẫn muốn tu tiên."