“Ngươi nghĩ sao về giống cái đó?”
Lãnh Thương khẽ nhướng mày:
“Ngươi đang nói đến Hoán Hoán?”
Trầm Dạ gật đầu.
Hắn nhớ rất rõ—
Ngày hôm qua, sau khi Tư Mộ đem Hoán Hoán đi, hắn và Lãnh Thương đã âm thầm bám theo.
Bọn họ không dám tiến quá gần, nhưng với thính giác và thị giác vượt trội của sói và báo, họ vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoán Hoán và Tư Mộ từ xa.
Chính nhờ vậy, họ mới biết được tên của cô.
Hoán Hoán.
Một cái tên xa lạ, nhưng lại khiến họ không thể quên.
Ban đầu, họ chỉ muốn quan sát, chờ cơ hội.
Nhưng khi thấy Tư Mộ rời đi vào sáng nay, họ lập tức hành động—
Bọn họ muốn nhân cơ hội đó đem cô theo.
Nhưng kết quả—
Lãnh Thương cười lạnh.
“Chúng ta đã quá khinh suất.”
Hắn tưởng rằng chỉ cần tốc độ và sức mạnh của hai người họ, việc đưa một giống cái rời đi sẽ không quá khó khăn.
Nhưng Tư Mộ hoàn toàn không giống với những thú nhân bình thường khác.
Sức mạnh của hắn… vượt xa bọn họ.
Trầm Dạ siết chặt nắm tay, móng vuốt sắc nhọn cắm vào da thịt.
Hắn chưa từng chịu nhục như thế này.
Bị Tư Mộ đánh bại, bị thương, bị xem như không đáng để bận tâm.
Điều đó khiến cơn giận dữ trong hắn không ngừng bùng lên.
—
Lãnh Thương nhìn Trầm Dạ, trong mắt hiện lên một tia suy tư.
Hắn không thể phủ nhận— giống cái kia rất đặc biệt.
Cái mùi hương đó…
Ngay cả khi đứng từ xa, hắn vẫn có thể cảm nhận được nó mang một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Không phải kiểu mê hoặc thông thường, mà giống như một thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu trong bản năng thú nhân.
Không lẽ vì điều này mà Tư Mộ không muốn thả cô đi?
Lãnh Thương hơi nheo mắt, trầm giọng nói:
“Ta không tin một con rắn như hắn lại thực sự yêu một giống cái như Hoán Hoán đó.”
"Loài rắn bọn họ làm sao mà biết đến thứ mang tên tình yêu."
“Chắc chắn hắn có mục đích khác.”
Trầm Dạ ngước lên, ánh mắt lạnh băng:
“Dù là gì đi nữa… hắn đã cướp Hoán Hoán từ tay chúng ta.”
“Và chuyện này— ta sẽ không quên.”
Lãnh Thương nhìn thẳng vào đôi mắt sói đang rực lên cơn giận dữ của Trầm Dạ.
Hắn biết, lần này không chỉ đơn giản là một trận chiến tranh giành con mồi nữa.
Đây là nỗi nhục.
Là thứ mà bọn họ tuyệt đối không thể tha thứ.
—
Trong khu rừng tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió vi vu thổi qua, cuốn theo hơi thở nguy hiểm.
Hai thú nhân đứng đó, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo như lưỡi dao.
Bọn họ sẽ không dừng lại ở đây.
Bọn họ sẽ quay lại.
Và lần tới—
Nhất định sẽ không để Tư Mộ thắng nữa.