Tôi Xuyên Sách Thành Ba Nhỏ Của Đại Boss Vô Hạn Lưu

Chương 2

Nghe vậy, thư ký Văn day day trán, không trả lời.

...

Lúc này trong phòng.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi bên giường, cúi người xuống, chóp mũi lạnh lẽo khẽ ngửi má và hõm cổ chàng trai, cuối cùng dừng lại bên bờ môi mềm mại hé mở của cậu.

Người đàn ông vẫn giữ hình dạng con người, trên mặt mang nụ cười kỳ lạ, nhưng một cánh tay đã hòa vào bóng tối, tay áo bị căng phồng biến dạng, bên trong dường như có thứ gì đó đang cuộn trào...

Một xúc tu khổng lồ màu xanh thẫm từ từ bò lên cổ mảnh mai của Trì Liễu, những giác hút lạnh lẽo, nhớp nháp ngọ nguậy trên làn da trắng mịn, chậm rãi quấn quanh cổ cậu...

Nỗi sợ hãi không thể diễn tả được dâng lên như một bản năng, lan khắp sống lưng, Trì Liễu khẽ "ưm" một tiếng, các khớp ngón tay ửng đỏ nắm chặt lấy ga giường...

Chóp mũi ngập tràn một mùi hương lạ lẫm, lạnh lẽo đến choáng váng, mặt cậu cọ vào ga giường, vùng vẫy muốn thoát khỏi những xúc tu kỳ dị đó, nhưng vô ích, cậu muốn nhìn rõ người trước mặt là ai, nhưng thị lực lại bị thứ gì đó tước đoạt, chỉ thấy một màu đỏ sẫm chói mắt, ướŧ áŧ... Mắt cậu đang chảy máu sao...

Xúc tu tiếp tục bò lên trên, leo lên má ửng hồng của chàng trai, những chiếc răng nhỏ li ti, trắng như tuyết trong giác hút được thu vào bên trong, thành trong của giác hút trở nên mềm mại như có sinh mệnh bám chặt vào mặt cậu, tham lam hút lấy... thứ chất lỏng màu trắng sữa...

Cơ thể chàng trai quằn quại khó chịu, trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lúc này hiện lên màu đỏ thẫm mê đắm - rượu của tín đồ nhỏ bé này khiến hắn có một nỗi hoài niệm xa xăm...

Đầu xúc tu mềm mại, tròn trịa cuối cùng cũng thò vào khoang miệng ấm áp của chàng trai, không bỏ sót một giọt rượu nào...

"Ưʍ... ưʍ..."

Nỗi sợ hãi và du͙© vọиɠ cùng lúc nuốt chửng Trì Liễu, cậu cảm thấy quai hàm ê ẩm, miệng bị cạy mở, nước bọt không tự chủ được chảy ra, cậu cảm thấy, mình chắc hẳn đã phát điên rồi mới muốn nhiều hơn...

...

Những xúc tu sau khi vét sạch giọt rượu cuối cùng mới lưu luyến rời đi, trước khi rời đi, mỗi giác hút trên xúc tu đều không nhịn được chạm vào chiếc lưỡi mềm mại, ngọt ngào của chàng trai.

Người đàn ông mỉm cười kỳ lạ, tò mò nhìn Trì Liễu đang nhíu chặt mày, thỏa mãn hồi tưởng hương rượu vừa nếm thử khiến abg hoài niệm.

Anh không ghét tín đồ nhỏ bé này dùng thân thể làm vật chứa để dâng rượu ngon cho anh, vì vậy có thể thỏa mãn nguyện vọng thành kính muốn đến gần anh bằng mọi giá của cậu - chỉ giới hạn trong đêm nay.

Vì vậy, người đàn ông nằm ngửa bên cạnh Trì Liễu, mu bàn tay chồng lên nhau đặt trên ngực, nhắm mắt lại - tư thế ngủ chuẩn mực như một xác chết, không thở, l*иg ngực cũng không hề phập phồng.

Không biết có phải ảo giác của anh không, rõ ràng trên người tín đồ nhỏ bé đã không còn một giọt rượu nào, nhưng anh vẫn cảm thấy... cậu thật thơm...

...

Trì Liễu nhắm mắt, khó chịu nắm chặt ga giường, lần đầu tiên cậu có chút tức giận.

Cậu đang yên đang lành lại bị đèn chùm rơi trúng chết đã đủ xui xẻo rồi, lúc sắp chết không có những hình ảnh hồi tưởng như cậu muốn, lại còn nằm mơ xuân kỳ quái.

Nằm mơ kiểu này cũng được đi, nhưng tên kia trong mơ của cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy, cậu đã khó chịu như vậy rồi mà hắn còn lười biếng, làm được một nửa lại bỏ dở...

Ngay cả giấc mơ xuân cuối cùng trước khi chết cũng không làm cho tử tế, còn có thiên lý không chứ...

Cậu nghiến răng, lật người, chóp mũi chạm vào cánh tay người đàn ông, cơ thể mềm mại trượt lên trên, mặt cậu áp vào hõm cổ mát lạnh của anh, bàn tay run rẩy mò mẫm trên người anh, cởi cúc áo vest của anh...

Sơ Kỳ đột nhiên mở mắt, viền đồng tử lóe lên tia sáng đỏ rồi biến mất, hơi thở ấm áp nơi hõm cổ khiến anh... hơi ngứa...

Anh nghiêng đầu nhìn tín đồ nhỏ bé đang sờ soạng trên người mình, hiếm khi tò mò hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

Tín đồ nhỏ bé muốn ước nguyện mới sao?

Giọng Trì Liễu khàn đặc đến đáng sợ, mềm mại như đường tan chảy, nhưng lại có chút cáu kỉnh: "... Ngủ với anh."

Nói xong, tay kia dùng sức kéo cổ áo đã được cởi ra của người đàn ông, hôn lên môi anh.

Sơ Kỳ mở to mắt, đồng tử dần dần bị màu đỏ thẫm theo bản năng dâng lên lấp đầy, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ và tò mò kỳ lạ.