Người Là Nắng Ấm

Chương 5: Tâm nguyện

Giọng nói của cô Hạ rất dịu dàng, hoàn toàn không hề lạnh lùng xa cách như lần gặp đầu tiên. Vòng tay của cô cũng rất ấm áp, nhưng lại giống như ôm ấp một nỗi khổ tâm khó nói thành lời.

...

Sau ngày hôm đó, cô Hương giúp tôi giải quyết một số giấy tờ còn lại ở bệnh viện.

Lúc nghe tin mẹ tôi mất, những người trong dãy phòng trọ nhất quyết không chịu để tôi làm tang lễ cho mẹ. Bọn họ nói nó quá ồn ào, sẽ làm ảnh hưởng đến vận khí và thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, đương nhiên cũng có vài người đồng cảm với tôi.

Nhưng kết quả cuối cùng, vẫn là không tổ chức.

Tôi không muốn cô Hương trở mặt với những người thuê khác, cũng biết việc này bất tiện ra sao. Dẫu sao, hai mẹ con tôi cũng không có ai thân thiết, dù có làm tang lễ cũng không có ai đến viếng thăm.

Vậy nên, khi tôi thỉnh cầu cô Hương giúp tôi làm giấy tờ đưa mẹ tôi vào nhà hỏa táng, cô ấy đã đồng ý.

Tôi chứng kiến ngọn lửa nóng rực thiêu cháy cơ thể bà ấy, lòng ngực nhói đến không thở nổi. Cô Hương không muốn để tôi nhìn thấy, sợ tôi sẽ chịu đả kích nên muốn đưa tôi ra ngoài chờ đợi.

Thế nhưng, tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây phút nào, tôi muốn đồng hành cùng mẹ, cho dù không phải trải qua cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt, nhưng lòng tôi sớm đã bị bóp thành những mảnh vụn.

Thấy mẹ đau đớn, tôi buộc bản thân mình cũng phải đau, thậm chí càng muốn cưỡng ép khiến bản thân đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần.

Buổi tối, tôi ôm hũ đựng tro cốt của mẹ về nhà. Đó là một chiếc hũ có màu xanh ngọc bóng bẩy, bên ngoài có hình hoa sen được vẽ bằng mực vàng, nắp vặn cùng màu vô cùng chắc chắn.

Ngôi nhà mới này rất đẹp, là chính tay tôi chọn cho mẹ, sau này bà cũng không cần phải chật vật sống trong căn trọ cũ kỹ này nữa.

Chỉ mới mấy ngày, không khí trong phòng liền trở nên lạnh lẽo. Tôi ôm tro cốt của mẹ vào lòng, mệt mỏi nhắm mắt.

"Hết đêm nay thôi, ngày mai con sẽ đưa mẹ lên chùa..."

Nước mắt nóng ẩm rơi trên hũ đựng, nhanh chóng lăn xuống đệm.

Tôi từng trăm lần nghĩ ngợi, cũng không nghĩ đến khi màn đêm xuống, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo đến mức này.

Mấy ngày này chạy đông chạy tây, tôi cứ vậy nghỉ học mà không xin phép. Trường tôi có một luật lệ, học sinh nếu muốn nghỉ học thì phụ huynh buộc phải nộp đơn viết tay lên phòng giáo viên.

Nhưng mà, mẹ tôi mất rồi, muốn bà ấy gọi đến xin phép e là còn khó hơn lên trời.

Đêm nay lại không ngủ được, tôi chỉ có thể ôm tro cốt mẹ rơi vào mơ màng. Sau khi an bày cho mẹ, không biết cuộc đời sau này của tôi sẽ như thế nào. Mẹ muốn tôi sống tốt, nhưng không còn bà ấy thì tôi biết sống như thế nào đây?

Cửa phòng trọ chợt có động tĩnh, tôi hít một hơi thật sâu rồi lười biếng mở mắt. Là ai đến vậy? Cô Hương sao?

Lúc tôi ngồi dậy, Phương Hạ đã đứng trước mặt tôi. Có lẽ vì một, hai ngày nay nghỉ học mà không xin phép, thân là giáo viên chủ nhiệm nên cô ấy mới đến đây tìm hiểu tình hình phải không?

Tôi không ngạc nhiên lắm, cũng không có hiếu kỳ. Phương Hạ đảo mắt nhìn toàn bộ căn phòng cũ kỹ chật hẹp bên trong, biểu cảm có phần sa sầm. Lúc nhìn thấy hũ đựng tro cốt trong vòng tay tôi, đau thương trong mắt càng hiện lên rõ ràng.

Tôi chật vật ngồi dậy, cẩn thận đặt hũ tro cốt lên bàn rồi nhẹ nhàng nói:

"Xin lỗi cô Hạ, việc em nghỉ học không xin phép có phải đã làm liên lụy đến thi đua của lớp rồi không?"

Phương Hạ không trả lời tôi, cô ấy chỉ im lặng vài giây, sau đó bước đến kéo tôi ôm chặt vào lòng.

"Xin lỗi, tôi đến muộn."

Giọng nói của cô Hạ rất dịu dàng, hoàn toàn không hề lạnh lùng xa cách như lần gặp đầu tiên. Vòng tay của cô cũng rất ấm áp, nhưng lại giống như ôm ấp một nỗi khổ tâm khó nói thành lời.

"Mẹ em không dặn dò em phải gọi cho tôi sao?"

Quả thật không có.

"Mẹ em chỉ dặn phải nghe lời cô Hạ."

Sau đó, tôi nhẹ nhàng cự tuyệt cảm giác ấm áp do cái ôm mang lại. Nó quá gần gũi, nhất thời khiến tôi nảy sinh kháng cự.

Sau khi mẹ mất, tôi vẫn luôn không hiểu vì sao bà ấy lại giao tôi cho giáo viên chủ nhiệm của tôi. Rốt cuộc giữa hai người bọn họ có mối quan hệ gì?

Phương Hạ liếc mắt nhìn hủ đựng tro cốt của mẹ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Khi nào đưa mẹ em lên chùa? Tôi đưa em đi."

Tôi có hơi kinh ngạc, đến chuyện này cô ấy cũng biết, là mẹ tôi đã nói sao?

Giống như một phản xạ không điều kiện, tôi cúi đầu từ chối.

"Ngày mai em sẽ đi, nhưng mà em không muốn làm phiền người khác, nhất là cô Hạ."

"Phiền? Minh Khuê là bạn thân của tôi, tôi giúp bạn mình thực hiện di nguyện, sao phiền được chứ?"

Hóa ra là bạn thân? Bảo sao lần đó mẹ tôi lại kích động đến vậy, giống như nhiều năm chưa gặp lại nhau. Chẳng trách bà ấy lại giao tôi cho Phương Hạ, là người đáng tin tưởng đến mức nào mới có thể an tâm giao lại đứa con gái duy nhất của mình?

Tôi kéo ghế để Phương Hạ ngồi xuống, để khách đứng mãi cũng là chuyện không hay.

"Sao không tổ chức tang lễ?"

Tôi khẽ cắn môi, nhàn nhạt nói:

"Mọi người ở đây nói việc tổ chức tang lễ sẽ đem lại vận xui cho bọn họ, còn nói ồn ào không thể nghỉ ngơi nên không cho phép em làm."

Đúng vậy, môi trường sống quanh tôi rất tệ, tệ đến nỗi khiến tôi có cảm giác xung quanh không phải là người, mà là một bầy rắn độc máu lạnh, tàn nhẫn.

Cũng không có gì to tát, không phải người thân ruột thịt, dù họ có nhẫn tâm cách mấy cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Tôi nghe ra tiếng thở dài của Phương Hạ, nhưng cũng không để tâm.

"Ngày mai tôi đi với em, tôi là bạn của mẹ em, tôi cũng có trách nhiệm."

"Sau này... em đừng ở đây nữa."

Nghe đến đây, tôi liền ngẩng đầu nhìn Phương Hạ. Tôi không có nhà, đây là chỗ ở duy nhất mà tôi có thể trở về, không ở đây thì ở đâu?

Mẹ mất rồi, ở đâu cũng vậy thôi.

"Hiểu An, mẹ em trước khi mất đã giao em lại cho tôi. Đây là tâm nguyện của mẹ em, dù em có muốn hay không thì sau này em sẽ do tôi chăm sóc."