Một đợt hot search mới đã bắt đầu bùng nổ, và các fan không thể nào ngồi yên được nữa.
Ngoài những hot search liên quan đến Ôn Từ không thể lay động đang chễm chệ ở các vị trí đầu bảng, các từ khóa khác cũng sôi nổi lần lượt bị đè xuống. Chương trình 《Chúng Ta Yêu Ca Hát Và Nhảy Múa》 thành công chiếm lĩnh toàn bộ 20 vị trí hot search đầu bảng.
#Ôn Từ, rốt cuộc cậu đang xem cái gì!
#Trả lại phòng phát sóng trực tiếp cho chúng tôi!
#Tổ chương trình, các người còn giấu chúng tôi điều gì?
#Cuồng đồ Miến Điện
#Chuyện chưa kể giữa một người đàn ông họ Tạ và cuồng đồ Miến Điện không thể không nói
#Trang phục nữ giới không giống nhau
#Văn Dật Chu – hầu gái mặt lạnh
#Quý Nguyên – nam học muội xinh đẹp
#Tɧẩʍ ɖυệ – sự lơ đãng siêu đỉnh
Trên mạng là một khung cảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng Ôn Từ lại chẳng hay biết gì.
Bởi vì điện thoại của cậu đã bị tổ chương trình thu giữ. Tuy rằng họ có đưa cho cậu một chiếc điện thoại khác chỉ dùng để chuyển khoản và truy cập mạng, nhưng nghiêm cấm tải xuống các ứng dụng mạng xã hội.
Tuy nhiên, tổ chương trình cũng coi như còn tình người, nói rõ rằng chỉ cần không tiết lộ thông tin cơ mật của chương trình, cậu vẫn có thể liên lạc với bạn bè.
Vấn đề là... Ôn Từ không có bạn bè nào ở thế giới này.
Cậu xụi lơ nằm dài trên giường, cả người như không còn sức lực.
Quý Nguyên muốn tiến lên an ủi Ôn Từ, nhưng suy nghĩ mãi lại không biết mở lời thế nào. Sau cùng vẫn là im lặng không nói gì.
Văn Dật Chu nhìn Ôn Từ đang ủ rũ co tròn lại, vừa định há miệng nói gì đó, liền đột nhiên nghe được tiếng lòng của đối phương vang lên:
[Đầu óc quay cuồng, cảm giác như ông già bảy mươi tuổi vừa bị con cháu đánh một quyền khiến não bộ choáng váng.]
[Mệt mỏi quá, cứ như làm việc ở trong trạm thu phí liền phát hiện tiền thu được là tiền giả, bất lực vô cùng]
Được rồi, xem ra người này chẳng có việc gì nghiêm trọng. Văn Dật Chu ngay lập tức ngậm miệng, thu hồi luôn ý định đồng cảm hiếm hoi của mình.
Hệ thống cũng vắt hết óc tìm cách an ủi ký chủ. Đột nhiên nó nghĩ ra một ý hay, giọng đầy phấn khởi:
[Ký chủ, ký chủ, tôi ở đây có một tin tức về lão sư Chu Thương, cậu có muốn biết không?]
Ôn Từ tinh thần tức khắc tỉnh táo, nếu cậu nói cái này sớm hơn thì tôi đã không còn mệt nhọc, cậu hưng phấn lật xem thôn tin bát quái từ hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng chia sẻ thông tin. Vừa đọc xong, Ôn Từ phá lên cười:
[Woa! Ôi trời! Làm sao có người lớn tuổi như vậy mà còn mua đồ chơi hồ lô oa hoang dại trên mạng? Ha ha ha ha ha ha, này không còn nghi ngờ đúng là người ngốc mà!]
Văn Dật Chu không còn gì để nói. Anh còn tưởng hệ thống vừa tiết lộ điều gì thú vị, hóa ra chỉ là việc này. Nhưng mà, "kẹo hồ lô hoang dại" thực sự có thể mua được sao? Văn Dật Chu bất động thanh sắc lặng lẽ mở phần mềm hỗ trợ mua sắm, nhưng vào thời điểm nghe được từ "kẻ ngốc", anh bỗng khựng lại, không chút biểu cảm tắt điện thoại, rồi nằm xuống tính toán nghỉ ngơi một lúc.
Quý Nguyên nằm bên cạnh bất giác dựng thẳng lỗ tai lên. "Hóa ra lão sư Chu Thương thích “kẹo hồ lô” sao? Hay là mình mua vài cái tặng ông ấy nhỉ?"
Còn Chu Thương lão sư, người được đạo diễn Lý giao trọng trách, mang bộ mặt tái đen đến để khuyên nhủ Ôn Từ, đứng ngoài nghe vậy đột nhiên dừng lại bên tay định gõ cửa. Khuôn mặt ông ta chậm rãi đỏ bừng, không nghĩ tới bí mật nhỏ mà bản thân che giấu nhiều năm liền cứ như vậy lộ ra.
Vì để không bị hậu bối cười nhạo, ông quyết định lựa chọn chạy nhanh thoát khỏi đây.
Mà giờ phút này, Ôn Từ bất ngờ bật dậy, lấy điện thoại ra, click vào ứng dụng mua sắm, tìm kiếm "Cửa hàng chuyên bán hồ lô oa hoang dã". Cậu chọn ngay sản phẩm nhiều lượt bán chạy nhất, giá niêm yết "50" mỗi cái, không do dự nhanh chóng đặt hàng.
Hệ thống lập tức câm nín:
[Ký chủ, chẳng phải cậu nói chỉ có kẻ ngốc mới mua sao?]
Ôn Từ thở dài một tiếng, "Đừng nháo, tôi có suy nghĩ riêng của mình. Tôi chỉ muốn xem cái hồ lô này có thể hoang dại đến đâu."
Trong lúc này, Văn Dật Chu vừa tắt điện thoại, nghe thấy tiếng lòng của Ôn Từ thì tức đến trở mình, cưỡng bách chính mình không để ý tới nữa.
Ôn Từ, ngược lại, đang vui vẻ chờ đợi đơn hàng chuyển phát nhanh của mình. Theo lời của người bán, hàng được vận chuyển ở nội thành nên có thể giao lập tức trong ngày, không chừng ngày mai liền sẽ đến nơi. Cậu hài lòng nhìn tài khoản chỉ còn dư đúng 50 tệ, cao hứng nghĩ số tiền này đủ để có thể mua một bữa tối không tệ.
Thế nhưng, chờ khi tổ chương trình gửi bảng giá đồ ăn cho các thí sinh, Ôn Từ mới nhận ra mình đã vui mừng quá sớm.
Một bắp ngô giá 18 tệ!
Ôn Từ run rẩy nhìn số dư trong tài khoản, thầm nghĩ tổ chương trình chắc phát điên rồi. Số tiền còn lại của cậu chỉ đủ mua... hai bắp ngô. Xong rồi, đêm nay có lẽ phải uống gió Tây Bắc thay cơm.
Lúc này, một thông báo bật lên trên màn hình:
"Ting~, đơn chuyển phát nhanh của bạn đã được ký nhận."
"Hả???"