Nghĩ đến đây, Tưởng Văn Bân cảm thấy mình không chỉ thoát khỏi cuộc hôn nhân này, mà còn khiến Thẩm Trĩ Dữu sau này càng thêm si mê mình.
Anh nhếch môi cười lạnh, rồi xoay người rời đi thật nhanh.
Hà Thanh cũng vội vàng đuổi theo.
Không biết con gái mình phát điên cái gì, nhưng nếu khi nãy bàn về chuyện kết hôn với Cố Dã mà anh ta không phản đối, thì bây giờ, trong mắt Trần Thúy Quyên và Thẩm Đại Hà, Cố Dã đã chính thức trở thành con rể tương lai của họ.
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Cố Dã vốn dĩ là một người đàn ông tốt, không còn gì để bàn cãi. Trần Thúy Quyên nhìn anh, nụ cười trên môi rạng rỡ đến mức những nếp nhăn trên mặt như sắp nở thành đóa cúc hoa!
"Tiểu Cố à, chúng ta ra ngoài một chút, bàn về chuyện kết hôn nhé?"
Cố Dã: "..."
Bên trong phòng, Thẩm Trĩ Dữu còn chưa mặc xong quần áo, vậy nên chắc chắn Cố Dã phải đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, cô thở phào nhẹ nhõm.
Đau chết mất!
Sao tên đàn ông đó lại khỏe đến thế cơ chứ!
Vừa mặc quần áo, cô vừa suy nghĩ về những chuyện phía sau. Bất kể thế nào, cô cũng phải tránh xa hai người này càng xa càng tốt.
Thật là kỳ quái!
Nếu thật sự phải kết hôn với Cố Dã... cũng không hẳn là không được.
Dựa theo nội dung trong sách, hầu hết nữ chính đều yêu nam chính, mà nam chính thì lại thích Hà Thanh.
Nếu cô phải lấy một người đàn ông thích nữ chính thì chắc cô chết mất!
Nhưng nếu Cố Dã không muốn...
Nghĩ đến đây, cô có chút thất thần, không cẩn thận lại đυ.ng vào vết thương, lập tức đau đến hít một hơi lạnh.
Thẩm Trĩ Dữu nghiến răng, nếu đã vậy, cô cũng phải đá anh ta một cái, để anh ta đau giống cô mới được!
Bên ngoài phòng
Trần Thúy Quyên và Thẩm Đại Hà ngồi trong phòng khách, nhìn Cố Dã tuấn tú lịch sự mà trong lòng hài lòng không thôi.
Tuy da hơi đen một chút, nhưng đàn ông da ngăm lại càng tốt, không giống như Tưởng Văn Bân – cái tên mặt trắng trói gà không chặt, suốt ngày chỉ biết lêu lổng bên ngoài.
Lớn hơn con gái bà vài tuổi cũng không sao, đàn ông trưởng thành mới biết thương vợ!
Sức lực mạnh cũng không thành vấn đề, sức khỏe tốt thì có gì phải lo lắng?
Nhập ngũ một năm, về nhà chưa được mấy ngày, vậy mà con gái bà đã có người để dựa vào. Không phải quá tốt rồi sao?
Trần Thúy Quyên vui đến mức mắt sắp phát sáng.
Cố Dã – người luôn bình tĩnh trước mọi tình huống trong quân đội – vậy mà lúc này lại có chút ngồi không yên.
Anh ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt đi chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Trĩ Dữu đã mặc xong quần áo bước ra khỏi phòng.
Là con gái duy nhất trong nhà, Thẩm Trĩ Dữu từ nhỏ đã được cưng chiều.
Cả nhà, chỉ có quần áo của cô là ít vá nhất.
Bộ quần áo vải thô màu xám trắng trên người rõ ràng không phải kiểu bó eo, nhưng dáng người cô – ngực đầy đặn, hông nở nang – khiến phần trên và dưới của áo căng ra, làm vòng eo trông càng nhỏ nhắn.
Eo thon, chân dài, nhìn thế nào cũng không giống một cô gái nông thôn.
Ngay cả cách đi đứng cũng khác biệt!
Cố Dã vừa nhìn cô bước đi đã nhíu mày chặt hơn.
Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đi đứng đều phải vững vàng, từng bước ổn định.
Thế mà cô gái này, không những không có dáng đi chữ bát chuẩn mực mà còn lắc hông quá nhiều!
Dáng đi cũng có phong thái đấy, nhưng mà… nhìn thế nào cũng thấy không đúng!