“Rầm!”
Con thú cuồng hóa vừa hung hãn dữ tợn, không gì ngăn cản nổi, trong nháy mắt bị một đấm đập nát sọ, thân hình khổng lồ đổ ầm xuống đất.
Thân thể nó co giật hai cái rồi hoàn toàn bất động.
"Chết rồi! Chết rồi! Thật tuyệt quá! Cha lợi hại quá!"
Vân Tiểu Vũ vui sướиɠ nhảy cẫng lên, vùng khỏi tay Vân Tê Mộ rồi lao đến ôm chầm lấy chân cha mình.
Cậu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt lấp lánh như sao, tràn đầy ngưỡng mộ.
Cha Vân từ từ thả lỏng nắm đấm, khí thế sắc bén áp đảo vừa rồi cũng nhanh chóng tiêu tan.
Ông nhe răng cười hề hề, cúi xuống định xoa đầu con trai bằng bàn tay vẫn còn dính đầy máu đen và bùn nhão.
Vân Tê Mộ nhanh chóng chặn lại, bất đắc dĩ nói: "Cha, tay cha còn bẩn lắm, đừng chạm vào Tiểu Vũ. Về rửa sạch đã."
"À..." Cha Vân lúng túng rụt tay lại, vẻ mặt có chút hụt hẫng, cúi đầu trầm giọng tự kiểm điểm: "Là lỗi của cha."
Vân Tê Mộ mỉm cười hài lòng, nhẹ gật đầu: "Biết sai mà sửa là tốt rồi, mau đi rửa tay đi."
"Ừm!"
Vân phụ lập tức phấn chấn trở lại. Dưới ánh mắt tiễn đưa của cô con gái lớn và cậu con trai nhỏ, ông sải bước rời đi, bước chân cao ráo vững vàng lại mang theo chút nhảy nhót vui vẻ như trẻ nhỏ.
Hai chị em đứng đó, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào con thỏ heo trên mặt đất.
Vân Tiểu Vũ nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt thèm thuồng lộ rõ, giọng nói run run đầy kích động: "Mộ ngốc, chúng ta có thịt ăn rồi, có thịt ăn rồi!"
Vân Tê Mộ khẽ chống tay lên vai cậu, môi mấp máy, thực ra cô cũng có chút thèm thịt...
Nhưng mà —
Con thú cuồng hóa này đã bị đập nát sọ, óc vương vãi khắp nơi, lông trên người thì bẩn thỉu, bết dính lại thành từng cục. Đặc biệt, phần chân sau còn có ba vết rạch lớn, thịt đã thối rữa bốc mùi, thậm chí ruồi nhặng cũng bu lại vo ve.
Tức khắc, cô chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Hơn nữa, trên tinh cầu lưu vong này còn một mối nguy tiềm ẩn — vật chất hắc ám.
Không biết từ khi nào, một nguyên tố có tên vật chất hắc ám đã xâm nhập vào mọi ngóc ngách của vũ trụ. Khi con người hay sinh vật tích tụ lượng vật chất hắc ám quá mức trong cơ thể, họ sẽ trở nên cuồng bạo, mất kiểm soát theo từng cơn, cuối cùng phát nổ mà chết.
Con thú cuồng hóa này rõ ràng đã bị vật chất hắc ám xâm nhập quá sâu. Nếu ăn thịt nó, vật chất hắc ám cũng sẽ truyền vào cơ thể bọn họ.
Vân Tê Mộ mím môi, không muốn dập tắt ngay niềm hứng khởi của cậu em trai, bèn nói: "Trước tiên lấy máy kiểm tra vật chất hắc ám ra xem đã, biết đâu vẫn ăn được."
"Ồ..."
Vân Tiểu Vũ cứng đờ người, như thể chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống.
Cậu lấy máy kiểm tra ra, trên màn hình lập tức nhấp nháy ánh đèn đỏ chói mắt, phát ra âm thanh cảnh báo nghiêm trọng.
"Vật chất hắc ám vượt quá giới hạn... Vậy là chúng ta không có thịt ăn rồi."
Cậu bé ấm ức mím môi, mặt tràn đầy thất vọng.
Vân Tê Mộ lặng lẽ xoa đầu cậu an ủi. Nhưng chỉ một giây sau, Vân Tiểu Vũ đã không còn là cậu bé u sầu của khoảnh khắc trước nữa, vì ánh mắt cậu đã bị một sinh vật kỳ lạ thu hút.
"Chị mau nhìn kìa, có gà bay!"
Vân Tiểu Vũ hưng phấn chỉ tay về phía trước, tinh thần lập tức bừng bừng: "Là một con gà không có cánh nhưng biết bay nhờ râu mép!"
"Hả?"
Vân Tê Mộ hơi ngẩn người, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên, ngay trong sân nhỏ của họ, có một con gà đang lơ lửng giữa không trung.
Nó kéo theo một chiếc đuôi dài, bộ lông óng ánh sắc vàng kim, cổ mọc ra một chòm râu rậm rạp, và chính nhờ vào đám râu đó, nó có thể bay lượn giữa không trung một cách đầy kiêu ngạo!
[Đinh! —— Phát hiện sinh vật mới gà Đương Hỗ. Hãy nhanh chóng tấn công! Khi đánh bại quái nhỏ, cô sẽ nhận được một rương báu ngẫu nhiên.]
Giọng thông báo của hệ thống vang lên. Đôi mắt to tròn của hai chị em sáng rực như sao, phấn khích không thôi.