Dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Tê Mộ, bàn tay nhỏ bé của Vân Tiểu Vũ đang nắm chặt chiếc khóa trường mệnh dần trở nên cứng đờ, trong mắt ánh lên chút chột dạ.
"Chuyện... chuyện này là Vân Thượng Dương thua cược nên đưa cho em."
Vân Tê Mộ thoáng nghi hoặc: "Thật sự là cậu ta thua nên đưa cho em?"
Vân Tiểu Vũ ấp úng, nhưng rất nhanh liền ngẩng cao đầu, giọng chắc nịch: "Đúng vậy!"
"Chiếc khóa trường mệnh này là quà sinh thần mà ông nội thiên vị đã tặng cho Vân Thượng Dương khi cậu ta chào đời. Nhưng trước đó, Vân Thượng Dương cá cược với em xem ai biết nhiều chữ hơn. Nếu em thua, em phải đưa hết bánh hoa trà bà nội làm cho cậu ta. Còn nếu cậu ta thua, cậu ta phải đưa sợi dây không gian này cho em. Kết quả là em thắng, vậy nên chiếc khóa này tất nhiên thuộc về em rồi!"
Cậu nhóc hừ hừ đầy đắc ý, nói càng lúc càng hùng hồn.
"Sau đó, tên mập Vân Thượng Dương kia còn định quỵt nợ, gọi cả bà nội và bác dâu cả đến bao che cho cậu ta. Hừ, cậu ta có kế của cậu ta, em cũng có đường của em! Nhân lúc cậu ta ngủ, em lén lút mang nó đi. Em còn dùng nó để giấu rất nhiều đồ mang ra ngoài nữa, khà khà, chắc chắn bọn họ không biết đâu."
Bộ dạng nhóc con đắc chí vô cùng, vừa lẩm bẩm vừa cắm cúi lôi từng món đồ ra ngoài.
"Trên tinh cầu lưu vong chẳng có gì cả, mấy thứ em mang đi nhất định sẽ có ích. Đây là bình nước có thể đun sôi, đây là cốc uống nước, còn có quần áo của em, của cha mẹ, của anh trai, chăn mền nữa."
"Còn cả cái này, cái này nữa, đây là kho báu nhỏ của em, đây là tiền riêng của cha, trang sức của mẹ, sách của anh trai, nồi trong bếp..."
Cậu bé lải nhải không ngừng, lôi ra đủ thứ lặt vặt, bày kín mặt sàn và chiếc bàn thấp trong phòng khách.
Trời đất ơi! Ngay cả bình hoa giả đặt trong phòng cha mẹ cũng bị cậu dọn đi luôn!
Vân Tiểu Vũ chu môi, vẻ mặt đầy tiếc nuối, còn bùi ngùi than thở: Nếu không phải không gian quá nhỏ, có khi ngay cả giường trong nhà cậu cũng mang theo rồi.
Vân Tê Mộ cảm thấy đứa em trai này đúng là lợi hại!
Không chỉ lén chiếm được một sợi dây không gian, còn trốn thoát khỏi nhà họ Vân, bám theo bọn họ lên phi thuyền một cách hoàn hảo. So với Vân Tê Mộ ngày trước, cậu đúng là một tên nhóc lanh lợi!
Thế nhưng cô lại nhận ra một điểm bất thường: "Vậy đồ của chị đâu?"
Nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Vũ lập tức cứng lại. Cậu chu môi, lẩm bẩm với vẻ bất mãn: "Phòng của cha mẹ, anh trai và em đều không có ai, em có thể lén vào lấy đồ. Nhưng phòng của chị có Na Toa trông chừng, lại còn có chị họ đến tìm chị, em không vào được. Hơn nữa, ai mà biết trong hành lý của chị chỉ toàn là dung dịch dinh dưỡng chứ? Ngay cả một đồng năng lượng cũng không có..."
Khóe môi Vân Tê Mộ giật giật. Cô cũng không hiểu sao trong hành lý của mình lại chỉ có mấy chai dung dịch dinh dưỡng nữa!
Cuối cùng, cô chỉ có thể quy kết tất cả cho kẻ hầu phản chủ kia.
Làm phản chủ nhân là tội đáng bị treo cổ đấy!
Đã tính toán đến bước này, Vân Tê Mộ dứt khoát kéo theo hai "đứa trẻ" lớn nhỏ bên cạnh, không vội đi ngủ mà kiểm kê lại toàn bộ số đồ đạc mang theo.
Đương nhiên, trọng tâm vẫn là đống đồ Vân Tiểu Vũ mang đi. Bản thân cô thì khỏi phải bàn, hành lý chỉ có vài chai dung dịch dinh dưỡng, đủ cầm cự vài ngày. Còn cha Vân, số đồ trên người ông cũng chẳng khá hơn là bao.
Dưới sự chỉ đạo của Vân Tê Mộ, Vân Tiểu Vũ lục soát toàn bộ người cha mình. Không ngoài dự đoán, sợi dây không gian của ông đã biến mất, chỉ còn lại năm đồng năng lượng trong túi, một con dao găm hắc thiết bên hông và một chiếc nhẫn cưới khảm ngọc phỉ thúy cỡ bằng hạt đậu xanh trên ngón tay.
Ngoài ra, chỉ còn bộ quân phục cũ ông đang mặc trên người.
Vân Tê Mộ: … Đúng là còn thảm hơn cả cô!
Đám người nhà họ Vân đúng là độc ác. Nếu là Vân Tê Mộ trước đây, một kẻ ngốc nghếch một người bệnh tật, dù cha Vân có mạnh mẽ đến đâu, ba người bọn họ cũng không thể sống sót quá lâu trên tinh cầu lưu vong này.
Haizz!