Đại Lão Làm Xây Dựng Ở Tinh Tế

Chương 18: Lần này tên khốn đầu não lại hành xử như con người

Từ khoảnh khắc cô giật đứt hai cánh tay của ả nữ nô, cái chết đã là kết cục không thể tránh khỏi của ả ta. Chẳng qua, vì muốn bảo vệ tâm hồn non nớt của Tiểu Vũ nên cô không tự tay kết liễu mà thôi. Còn về việc ả có dẫn dụ quái thú cuồng hóa đến hay không, có bị ăn sạch hay không, thì…

Đáy mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt.

Đầu não có vẻ rất hứng thú với xác chết nhỉ? Nếu vậy, có thể để lại một thi thể nguyên vẹn… À không đúng, hai cánh tay đã bị cô giật đứt rồi, đâu thể gọi là nguyên vẹn nữa.

“Ồ.”

Vân Tiểu Vũ nghe được đôi ba câu, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm. Đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn vào bên trong căn nhà, cái miệng nhỏ há ra đầy kinh ngạc.

Bên trong căn nhà gỗ… lại ấm áp vô cùng.

Ở giữa trần nhà treo một chiếc đèn vuông lớn trong suốt, tỏa ra ánh sáng ấm áp màu cam.

Nhìn kỹ hơn, dường như bên trong có những con côn trùng nhỏ phát ra ánh sáng cam bay lượn qua lại, chiếu sáng cả căn phòng khách nhỏ.

Đúng vậy, chính là phòng khách nhỏ.

Căn nhà gỗ này vậy mà lại có đầy đủ bố cục: một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường gỗ, nếu chen chúc một chút thì có thể ngủ được hai người trưởng thành.

Ừm, chỉ có tấm ván gỗ đơn sơ mà thôi, không hề có đệm hay chăn gối. Ở đầu giường có đặt một chiếc đèn ấm màu cam, tương tự với chiếc đèn trong phòng khách.

Phòng khách nhỏ được bài trí một chiếc bàn thấp và ba chiếc ghế lùn. Điều bất ngờ là chúng không bị cháy xém hay mục nát, thậm chí còn được thiết kế bo tròn góc để tránh va đập.

Trong bếp chỉ có một cái bếp đất nhỏ và một bồn rửa. Dù không có xoong nồi bát đĩa, nhưng khi vặn vòi nước, lại thực sự có nước sạch chảy ra.

Ngoài ra, phòng vệ sinh nhỏ cũng được trang bị đầy đủ bồn rửa mặt, bồn cầu tự động và vòi sen tắm. Tất nhiên, tất cả đều làm bằng gỗ, bên ngoài dường như được phủ một lớp màng bảo vệ bằng chất liệu gì đó, sờ vào nhẵn mịn, trông có vẻ không dễ bị mục.

Nói tóm lại, ngay cả Vân Tê Mộ cũng bị sốc.

Lần này tên khốn đầu não kia lại hành xử như con người, đúng là hiếm thấy. Không uổng phí năm mươi linh tệ của cô!

Vân Tiểu Vũ tí tởn chạy khắp nơi, từ phòng ngủ đến phòng khách, từ phòng khách vào bếp, rồi lại từ bếp đến nhà tắm. Gương mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích:

"Mộ ngốc, dị năng của chị quả nhiên không bị hỏng! Nhưng mà…"

Cậu nhóc chần chừ liếc nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt mang theo vài phần khó xử:

"Chỉ có một cái giường thôi, ba người chúng ta ngủ kiểu gì bây giờ?"

Vân Tê Mộ cũng thở dài một hơi, liếc nhìn chiếc vali hồng trống trơn bên cạnh, ánh mắt ảm đạm:

“Không mang theo chăn, nếu không thì chúng ta có thể trải chăn ra ngủ dưới đất.”

Nói đến đây, cô lại phải thừa nhận rằng tên đầu não khốn kiếp kia lại một lần nữa biết làm người.

Sàn nhà trong căn nhà gỗ vậy mà cũng được lát gỗ. Dù chỉ là một lớp rất mỏng, nhưng lại được lắp khít chặt, bên ngoài còn có thêm một lớp màng bảo vệ đặc biệt, trông sạch sẽ và gọn gàng vô cùng. Nếu muốn trải sàn ngủ trong nhà thì không thành vấn đề, chỉ là… không có chăn.

Đúng lúc này, ánh mắt Vân Tiểu Vũ bỗng sáng rực lên, hai tay hăng hái giơ cao:

“Em! Em em em, em có mang theo này!”

Nói rồi, cậu bé thò tay vào cổ áo, móc ra một vật trông giống như khóa trường mệnh.

Ánh mắt Vân Tê Mộ sắc bén hẳn lên, tinh thần lực nhạy bén lập tức nhận ra đây là một chiếc khóa không gian.

Khóa không gian có giá thành cực kỳ đắt đỏ, dung lượng lưu trữ cũng có hạn, nhưng lại là món đồ hiếm có, chỉ những đại quý tộc mới có thể sở hữu.

Nhà họ Vân cũng là đại quý tộc ở Kimberly, nhưng dù vậy, trong nhà cha Vân chỉ là người con trai thứ hai không được yêu thương nhất, quyền lực và tài sản đều có hạn.

Cả gia đình năm người của bọn họ, cũng chỉ có cha Vân và anh cả Vân Tê Thần sở hữu khóa không gian mà thôi.

Vậy thì vấn đề đặt ra là chiếc khóa không gian của Tiểu Vũ từ đâu mà có?