Đang dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp trong suy nghĩ, Hạ Tịch bỗng nhận được cuộc gọi từ công ty. Cô nhanh chóng nghe máy:
"Hạ Tịch, cô đến công ty ngay. Tổng Giám đốc đang chờ báo cáo về chuyến công tác của cô." Giọng của đồng nghiệp vang lên lạnh lùng, không một chút cảm thông.
Hạ Tịch khẽ thở dài, mắt liếc qua đồng hồ treo tường. Cô đã gần như quên mất nhiệm vụ quan trọng này. Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng công việc và nghĩa vụ với công ty không thể bị bỏ qua, nhất là khi công ty là nơi cô kiếm sống.
Cô nhìn dấu vết hoa mai trên cổ tay của mình, thoáng một chút yên tâm, tạm thời phải đi làm trước, muốn tích trữ vật tư vẫn cần phải có tiền.
"Dù sao, thiên tai cũng còn hơn hai tháng nữa mới đến, cần phải kiếm tiền trước đã." Cô thầm nghĩ, cảm giác nhẹ nhõm một chút. Hạ Tịch quyết định tạm gác lại những lo lắng về tương lai, ít nhất trong lúc này, công ty và công việc sẽ là ưu tiên số một.
Hạ Tịch bước vào công ty, tâm trạng đã bình tĩnh lại. Dù trong lòng vẫn còn những xáo trộn, nhưng cô biết mình phải hoàn thành nhiệm vụ báo cáo trước khi có thể tiếp tục lo liệu những việc quan trọng khác. Khi bước vào phòng Tổng Giám đốc, cô cúi đầu chào một cách lịch sự.
"Chào Tổng Giám đốc, tôi xin báo cáo về chuyến công tác vừa qua."
Tổng Giám đốc ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Anh ấy là người rất chú trọng vào công việc và không bao giờ dễ dãi với các nhân viên. Hạ Tịch đã quen với những yêu cầu khắt khe từ anh, nhưng lần này, cảm giác của cô có phần khác biệt. Cô không còn tâm trí chỉ để nghĩ về công việc, mà trong đầu vẫn luôn vẩn vơ về thiên tai và việc chuẩn bị cho tương lai.
Lưu Khải, Tổng Giám đốc lên tiếng hỏi cô: "Công tác của cô lần này có diễn ra theo đúng kế hoạch không? Có gặp phải vấn đề gì không?"
Hạ Tịch kéo lại sự chú ý, gật đầu một cách dứt khoát. "Công việc diễn ra suôn sẻ. Tôi đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được giao và cũng đã tìm được những đối tác tiềm năng cho công ty." Cô nhanh chóng trình bày công việc, mặc dù trong lòng vẫn có chút khó chịu vì không thể hoàn toàn tập trung vào công ty lúc này.
"Tốt. Nhưng tôi muốn cô chú ý hơn đến việc phối hợp giữa các bộ phận. Mọi thứ phải được kiểm soát chặt chẽ hơn."
Hạ Tịch nhẹ nhàng đáp lại, gật đầu, nhưng trong lòng vẫn như có một nỗi lo sợ mơ hồ không thể xua tan. Cô chỉ mong cuộc gặp này nhanh chóng kết thúc để có thể quay lại kế hoạch của mình.
Cuộc trò chuyện kết thúc sau ít phút, và Hạ Tịch nhanh chóng quay về văn phòng của mình. Dù công việc đã hoàn thành, cô không thể thoát khỏi những suy nghĩ về tương lai. "Công ty, tiền bạc, công việc… Tất cả vẫn phải tiếp tục". Cô tự nhủ, không cho phép mình lùi bước.
Cô biết mình cần phải hành động nhanh chóng. Dù thiên tai có đến hay không, cô không thể để mình bị bất ngờ. Cô phải chuẩn bị cho tất cả, nhưng vẫn phải sống tiếp, kiếm tiền, làm việc và tìm kiếm cơ hội.
Trong đầu Hạ Tịch vẫn vẳng lên một câu hỏi: "Liệu mình có thể vừa đối mặt với thế giới ngoài kia, vừa giữ vững được tinh thần?" Nhưng đó là câu hỏi cho tương lai. Còn hiện tại, cô cần tập trung vào công việc và tiếp tục hành trình của mình, dù có những mối lo lớn đang chờ đón.