Người đàn ông từng ngự trị trên đỉnh cao vô tận, mắt lạnh tựa băng hà nhìn xuống thế gian tham lam với tay hòng chạm tới thân thể bất tử của hắn. Thế nhưng, trong khoảnh khắc hỗn loạn này, tựa lời thì thầm từ vực sâu nguyên thuỷ, hắn lao xuống như cơn cuồng phong, áo choàng thẫm máu vờn sóng nước, che chở cho thân ảnh mảnh khảnh đang chới với giữa hồ nước lạnh giá kia.
Lũ cương thi gầm gừ như xác pháo nổ chậm, rơi tõm xuống vũng tối. Thân thể mục ruỗng của chúng dẫm đạp lên nhau, móng quét loạn cuồng dưới làn nước đυ.c ngầu. Vách đá rung chuyển, từng khe nứt phun ra bóng ma trắng xoá – một dòng thác tử thi không đáy đang trườn về phía hai kẻ lạc giữa mê cung sinh tử.
Thùy Trâm chìm trong vòng tay lạnh giá. Tấm áo choàng đỏ như ráng chiều muộn nuốt chửng cô vào lòng, cách ly tiếng thét gào rách màng nhĩ. Gương mặt cô gái chôn vào đường chỉ thêu huyền bí trên ngực áo của người đàn ông – nơi phả ra hương máu đọng đầy mê hoặc và nguy hiểm.
"Muốn hiến mình cho lũ ma đói?"
Giọng hắn vang lên tựa mũi kiếm băng đâm xuyên đỉnh đầu. Cô gái co rúm, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng khẽ rung:
"Đại nhân… xin lỗi… ta..."
Mùi sắt tanh từ khoé môi nàng thoảng lên – thứ mật ngọt khiến gân tay người đàn ông siết chặt bờ vai gầy guộc. Hắn cảm nhận được một làn run rẩy mỏng manh lan dọc sống lưng cô, như cánh bướm đêm đập cánh vào l*иg kính. Ánh mắt hắn bừng lửa địa ngục, nanh nhọn xé toạc khoé miệng tái nhợt. Hơi thở lạnh buốt phả lêи đỉиɦ đầu Thùy Trâm khi nàng ngửa mặt – môi máu nhuộm thắm, ngực áo đỏ loang từng vệt. Đầu lưỡi đen kịt của hắn liếʍ qua vũng máu đọng trên môi nàng, rồi cúi xuống như mãng xà nuốt chửng con mồi.
Miệng hắn phủ lấy điều cấm kỵ. Lưỡi máu tham lam quét sạch từng giọt hồng tinh khiết – thứ rượu thần khiến gân xanh trên cổ hắn nổi lên cuồng loạn.
Thùy Trâm nghẹt thở trong điệu valse tử thần, tay nắm chặt vạt áo choàng đẫm mùi khói lạnh. Nanh nhọn của người đàn ông chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô khiến kɧoáı ©ảʍ và đau đớn hoà làm một – như lưỡi dao pha lê cứa vào đóa hồng sương sớm.
Khi hắn buông Thùy Trâm ra, đôi mắt cô đã ửng đỏ như hoa anh đào dưới trăng. Máu thiếu nữ xinh đep chảy trong huyết quản hắn thành dòng sông cuộn trào mãnh liệt. Thùy Trâm vội chôn mặt vào ngực hắn, tai đỏ rực – nửa sợ hãi, nửa xấu hổ, nửa… khao khát mù quáng. Áo choàng vẫn ôm lấy họ, dựng thành tường thành giữa biển quỷ đói.
"Chẳng phải ngươi từng gọi ta là chủ nhân sao?"
Hắn cười khẽ, tay nâng cằm nàng lên. Đôi mắt Thùy Trâm lấp lánh thiên hà trong đêm không trăng:
"Chủ nhân…" – giọng người con gái run rẩy mà ngọt như mật ong lẫn máu.
Áo choàng vẫy lên như cánh dơi khổng lồ. Gió rít qua tai Thùy Trâm khi họ xuyên qua màn sương đen, để lại phía sau tiếng gào thất vọng của đám âm binh. Khi đôi chân ngọc ngà chạm đất, toàn thân cô mềm nhũn như búp bễ vải – chỉ còn biết dựa vào bóng hình lạnh lẽo kia, nơi trái tim băng giá đang đập nhịp loạn khúc.
"Chủ nhân của ta…" – nàng thầm thì, môi còn vương vị sắt.
Hắn nghiêng đầu, tay vuốt mái tóc rối của cô:
"Lần sau, đừng để ta phải uống máu ngươi giữa chốn dơ bẩn này."
Ánh trăng vỡ tan trên vai áo choàng đỏ thẫm – một lời hứa không lời.