Lâm ma ma cẩn thận quan sát, sau đó nhịn không được cười nói:
“Chẳng trách người ta nói, Trần phu nhân và phu nhân thân như tỷ muội, quả thực là vậy! Ngọc bài này muốn có được, bạc tốn bao nhiêu thì chớ, chỉ sợ còn hao phí không ít công phu, Trần phu nhân đúng là có lòng.”
Trong khi đám hạ nhân trầm trồ khen ngợi, Lâm thị cúi đầu tiếp tục đọc thư, khi thấy đoạn nói về lai lịch của ngọc bài, trong lòng tràn đầy cảm kích, khẽ mím môi cười:
“Khối ngọc bài này là nàng ấy chờ đợi nhiều ngày, mới nhờ Văn Huyền đại sư điêu khắc được. Trưởng tử của nàng ấy sinh cùng năm với Cảnh Văn, sang năm cũng muốn tham gia kỳ thi xuân, vốn là định khắc một khối ‘Tiết Tiết Cao Trung’ (từng bước thăng cao) để cầu công danh. Nhưng vừa nghe tin ta hoài thai, nàng lập tức sai người truyền tin, đem hình chạm đổi thành Phật liên, nói là có thể phù hộ hài tử bình an khang kiện. Sau khi ngọc bài hoàn thành, còn đưa đến Quảng Phúc Tự ngoài thành, dâng hương bảy bảy bốn mươi chín ngày…”
Chỉ là, vị tỷ muội này của bà lại rất hay trêu ghẹo.
Vì muốn cho bà một niềm vui bất ngờ, vậy mà vẫn luôn giấu giếm không nói, chờ đúng đến ngày lễ tắm ba ngày mới tặng đến.
Không thể không thừa nhận, quả thật đủ bất ngờ.
Tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng Lâm thị lại dâng lên một dòng nước ấm áp, chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mà đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh, khi nghe về lai lịch của miếng ngọc bài, cũng nhịn không được mà ồ lên trầm trồ:
“Là tay nghề của Văn Huyền đại sư! Tác phẩm của vị này chính là ngàn vàng khó cầu, dù có là quan to quý tộc, cũng đều phải ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi.”
“Đúng vậy, trách sao điêu khắc tinh xảo đến thế!”
“Nghe nói, Văn Huyền đại sư nổi danh làm việc chậm rãi, muốn có một vị trí chạm khắc, ít nhất cũng phải xếp hàng đợi hai năm trở lên. Trần phu nhân vất vả lắm mới có được cơ hội, vậy mà lại nhường trước cho cô nương nhà ta, đối với phu nhân quả thực chẳng còn lời nào để nói.”
“Cái này còn quý giá hơn cả vàng bạc châu báu nữa…”
Tiếng xuýt xoa hâm mộ vang lên bốn phía.
Còn Tô Đường nằm trên sập, lúc này cũng bị thu hút sự chú ý, lập tức hưng phấn lẩm bẩm:
[Ta biết miếng ngọc bài này, nó đã theo ta ba đời rồi đấy! Quả thực là bảo vật!]
[Hu hu hu… Nghĩa mẫu đối với ta trước nay đều vô cùng tốt.]
[Kiếp trước mẫu thân không còn, nghĩa mẫu đối xử với ta như ruột thịt. Dù bản thân bà không được như ý, nhưng vẫn luôn nhớ đến ta, mỗi độ lễ tết đều tự tay may y phục, tặng trang sức, dạy ta đạo lý nữ tử phải học… Về sau khi ta bị nam nữ chính đối phó, bị người ta hãm hại, bà cũng là người duy nhất ngoài phụ thân cùng huynh trưởng, một mực tin tưởng ta, đứng ra bảo vệ ta…]
[Ta thật sự quá may mắn! Kiếp này có đến hai nương thương yêu! Vui vẻ quá đi~]
Nghe con gái trong lòng mở miệng khép miệng đều nhắc đến nghĩa mẫu, Lâm thị vừa chua xót, lại vừa cảm kích.
Nhớ khi mới xuất giá, hai tỷ muội từng cười nói, sau này nếu người kia sinh nhi tử nữ nhi, nhất định người còn lại sẽ coi như thân sinh mà yêu thương.
Vốn tưởng chỉ là lời đùa giỡn.
Chẳng ngờ, kiếp trước Trần thị lại từng câu từng chữ đều làm được. Sau khi bà qua đời, Trần thị đã đem phần tình thương thiếu hụt của bà, từng chút một bù đắp cho nữ nhi.
Có một tỷ muội như thế, còn cầu gì nữa?
Lâm thị chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, để che giấu dị trạng, bà liền cúi đầu, tiếp tục đọc thư.
Nhưng càng đọc, biểu tình vốn có chút thờ ơ của Lâm thị dần dần thay đổi, nước mắt chực trào tan biến, đôi mày cũng nhíu chặt lại.
Bà khẽ liếc nữ nhi vẫn còn đắm chìm trong hồi ức kiếp trước, sau đó cười cười, đọc nội dung trong thư lên:
“Bé ngoan, con đã chào đời một ngày rồi mà trách sao nghĩa mẫu vẫn chưa chịu xuất hiện, hóa ra là trong nhà có việc…”