Thế nhưng Trương thị lại vẫn ung dung tự tại, chẳng buồn thay đổi tư thế, bực dọc nói:
"Bá gia nay thật có bản lĩnh, đến cả thói xấu nghe lén cũng học được. Chẳng lẽ ta nói sai? Nếu chàng có thể đem chút bản lĩnh này mà dùng vào việc chính đáng, thì sao có thể để người ta chèn ép đến mức này?"
"Vô dụng? Vô dụng? Nếu phu nhân đã khinh thường ta như vậy, năm đó cứ ở lại Hầu phủ thủ tiết là được, hà cớ gì phải gả cho ta?"
Đây là lần đầu tiên, từ sau khi thành thân, Văn Viễn bá phản bác lại lời của Trương thị.
Nhìn thấy bà ta trừng lớn mắt, "Chàng—" cả buổi cũng không nói tiếp được, Văn Viễn bá lại chẳng có ý định dừng lại, tiếp tục nói:
"Nếu không như vậy, thì cũng không đến mức như bây giờ, khổ tâm bức ép Thành nhi! Hành hạ Thành nhi! Nhi tử ngoan của ta, bị nàng lén lút dạy dỗ thành cái dạng gì rồi?"
Văn Viễn bá tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, vung tay đem từng tờ giấy luyện chữ ném xuống sập.
Nếu không phải hôm nay truy hỏi đến cùng, ông ta thật sự không biết, thê tử lại âm thầm làm ra nhiều chuyện như vậy với con trai!
Dù là chữ viết, hay là văn chương của Thành nhi, việc gì cũng phải so sánh với Tô Cảnh Văn!
Bà ta khen Tô Cảnh Văn một câu, thì liền dùng những lời cay nghiệt nhất mà trách mắng Thành nhi ba câu!
Trong miệng bà ta, Thành nhi chẳng có lấy một điểm tốt, bất luận điều gì cũng không thể sánh bằng Tô Cảnh Văn!
Thậm chí còn ép nhi tử phải luyện theo nét chữ của Tô Cảnh Văn, không được dùng chính bút tích của mình. Chỉ cần viết kém một chút, lập tức sẽ bị đánh chửi, bị thước phạt nghiêm khắc.
Văn Viễn bá học vấn không cao, cho nên sau khi nhi tử vỡ lòng, liền đem chuyện nhập học giao cho đại cữu ca, bình thường ngoại trừ quan tâm ăn mặc đi lại, cũng không dám nhúng tay quá nhiều, chỉ sợ làm chậm trễ tiền đồ nhi tử.
Nhưng lại không ngờ, đứa con được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay, suốt hai năm qua lại phải chịu đựng nhiều đến vậy.
Mà nhi tử, vì khϊếp sợ uy nghiêm của mẫu thân, thậm chí đến một lời oán trách cũng không dám nói cùng ông ta.
Việc này, hoàn toàn đã chạm đến giới hạn của Văn Viễn bá!
Ông ta có thể chịu đựng việc chính mình bị lừa gạt, có thể cắn răng mà tiếp sống, nhưng một khi liên quan đến nhi tử, thì dù là nam nhân hèn yếu nhất, cũng khó lòng không cứng rắn mà đưa ra quyết định kết thúc.
Nếu cứ tiếp tục mặc kể, nhi tử của ông ta sẽ bị dạy thành cái dạng gì?
"Ngươi còn có mặt mũi nó saoi!"
Nhìn thấy những dòng chữ trên giấy, vốn tưởng rằng Trương thị sẽ hoảng loạn, ai ngờ bà ta còn nhảy dựng lên cao hơn cả Văn Viễn bá.
"Ta dạy hư nó chỗ nào? Không so với Tô Cảnh Văn, chẳng lẽ phải so với mấy kẻ vô dụng khác? Mệnh ta thật khổ, tại sao lại gả cho hạng người như ngươi? Phụ thân vô dụng thì thôi đi, đến nhi tử cũng là một kẻ phế vật, sau này ta còn có thể trông cậy vào ai? Không bằng để ta chết đi cho rồi!"
Nói rồi, Trương thị vung tay áo lên, khóc rấm rứt.
Nhưng lần này, Văn Viễn bá lại không giống những lần trước, chẳng còn vội vã tiến lên dỗ dành bà ta nữa.
Ông ta trầm mặc nhìn chằm chằm Trương thị diễn trò, từng lời từng chữ chậm rãi thốt ra:
"Nếu phu nhân đã yêu thích Tô gia như vậy, năm đó cần gì phải vội vã lui hôn?"
Lời này vừa dứt.
Cả gian phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.
Trương thị sững sờ nhìn Văn Viễn bá.
Nhưng ông ta lại hờ hững dời ánh mắt, phân phó gia nhân:
"Thu dọn hành trang cho phu nhân. Ta thấy nàng chấp niệm quá sâu, chẳng bằng đưa đến từ đường thanh tu một thời gian."
*
"Người không biết đấy thôi! Lúc đầu Trương thị còn có chút hoảng sợ khi biết thủ đoạn của mình bị vạch trần. Nhưng khi nghe nói phải đưa đến từ đường, liền lập tức nổi giận, lao vào cào cấu Văn Viễn bá... Hại ông ta đến hôm nay cũng không dám ra khỏi cửa!"