"Chúc mừng thì không cần."
Tô Hạ Nam chẳng có ý định vòng vo, lạnh giọng nói thẳng:
"Nếu không phải hạ nhân trong phủ ta cảnh giác, bắt được mấy con chuột nhắt ăn cây táo rào cây sung, bản hầu còn chẳng biết, phủ Cảnh Dương hầu rốt cuộc mang họ Tô hay họ Lý nữa. Văn Viễn bá phủ các người cũng thật có bản lĩnh, coi phủ ta như chợ trời hay sao? Muốn vào là vào, ngay cả việc tuyển chọn gia nô trong phủ ta cũng dám nhúng tay... Hôm nay nếu ngài không cho ta một lời giải thích hợp lý, thì chớ trách ta không nghĩ đến giao tình tổ tiên, nhất định phải nhờ thánh thượng phân xử công bằng!"
Nghe Tô Hạ Nam nhắc tới Hoàng thượng, Văn Viễn bá lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười, không dám lơ là nửa phần.
Ông ta hiểu rõ, chuyện này dù xảy ra ở bất cứ phủ nào, e rằng cũng khó lòng nuốt trôi.
Huống hồ, trong mắt Hoàng thượng, phủ Cảnh Dương hầu đang được trọng dụng, mà phủ Văn Viễn bá lại ngày một suy tàn, nhờ bóng tổ tiên mới miễn cưỡng giữ được chỗ đứng tại kinh thành, làm sao dám đối đầu với Hầu phủ?
Nhưng khốn nỗi, chính ông ta cũng không hề hay biết chuyện này!
Nếu sớm tỏ tường, dù có chiều chuộng thê tử đến đâu, ông ta cũng tuyệt đối không để bà ta làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy.
Lúc trước, còn nghĩ có thể thay bà ta che giấu đôi phần, nhưng nay xem ý Hầu gia, rõ ràng là muốn truy cứu đến cùng.
Văn Viễn bá cắn răng, rốt cuộc không dám giấu giếm, đem những gì đã dò hỏi trước khi đến đây, nhất nhất thuật lại.
"Chuyện này quả thực là sai lầm của Bá phủ, ta xin bồi tội."
Ông ta nghiêm cẩn thi lễ, rồi tiếp tục nói:
"Nhưng cũng mong Hầu gia nể tình giao hảo giữa hai nhà Tô – Trương từ trước đến nay, cũng nể tấm chân tình của Trương thị dành cho Định Viễn tướng quân, mà rộng lượng khoan thứ cho nàng. Nói ra thì, nàng hao tổn tâm tư làm ra bao chuyện hồ đồ, cũng chỉ vì năm ấy, tại cung yến Trung thu, vô tình nhìn thấy công tử nhà ngài. Nhìn một lần liền không sao chợp mắt, ăn không ngon ngủ chẳng yên, bởi lẽ trong lòng nàng, nếu năm đó Định Viễn tướng quân không tử trận, e rằng hài tử của họ, cũng tầm tuổi công tử mà thôi..."
Lời vừa dứt, chẳng rõ vì xấu hổ hay vì tự thấy thương tâm, giọng nói Văn Viễn bá dần nhỏ đi.
Nhưng hàm ý trong câu chữ, lại như một tiếng sấm giữa trời quang, khiến những người trong sảnh đều chấn động đến mức ngây người.
Định Viễn tướng quân!
Đó là phong hào triều đình truy tặng cho Đại bá của nhà họ Tô sau khi ngài tử trận năm đó.
Còn về Trương thị...
Hai huynh đệ đang ẩn trong sảnh bên tuy không rõ chuyện đời trước, nhưng đoán cũng có thể đoán ra được người đó là ai.
Lý do này, thực khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Nhưng sau cơn kinh ngạc, tất cả liền đồng loạt quay sang nhìn Văn Viễn bá bằng ánh mắt quái dị.
Chuyện này... quả thật hiếm thấy...
Lần đầu tiên chứng kiến có kẻ không những chấp nhận việc thê tử ngày đêm tưởng nhớ một nam nhân khác, mà còn mở miệng thay nàng cầu xin.
Lòng dạ rộng rãi đến vậy! Khiêm dung nhẫn nhịn đến thế!
Nếu triều đình chọn quan lại chỉ dựa vào lòng độ lượng mà không xét đến tài năng, thì Văn Viễn bá xếp thứ hai, chắc chắn không ai dám nhận đứng đầu!
Mọi người cảm thán không thôi, nhất thời, hoa sảnh chìm vào tĩnh mịch.
Chỉ có Tô Hạ Nam.
Sau khoảnh khắc sững sờ, ông đảo mắt đánh giá Văn Viễn bá một lượt, lạnh lùng cười nhạt:
"Lời của ngài, nếu không phải ta hiểu rõ Trương thị, e rằng đã tin rồi."
"Hầu gia có ý gì? Việc đến nước này, hạ quan nào dám dối gạt ngài nữa."
Văn Viễn bá ngỡ rằng Tô Hạ Nam không tin mình, nhất thời chẳng còn bận tâm đến sự khó xử trong lòng, vội vàng biện giải:
"Nếu không phải sợ Hầu gia hiểu lầm dụng tâm của bá phủ, thì hạ quan nào lại tự phơi bày việc xấu. Hạ quan dù bất tài, nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân, há lại lấy chuyện này làm cái cớ hay sao?"