“Nhưng mà—”
“Lý Tư Thành với ta tuy chẳng thể gọi là thân cận, nhưng quan hệ cũng coi như hòa thuận. Hắn luôn miệng tỏ vẻ rất ngưỡng mộ ta, không chỉ khen chữ ta đẹp, mà còn từng mượn bài luận của ta, nói muốn về nhà nghiền ngẫm thật kỹ… Hắn như vậy, không giống như có thù với ta, liệu có phải có điều gì hiểu lầm chăng?”
Lời vừa thốt ra—
Tô Hạ Nam cùng Lâm thị còn chưa kịp phản ứng, Tô Đường đã chửi bới trước.
A a a, kêu mãi không thôi, đủ thấy nàng kích động đến nhường nào.
[Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng bị cái vẻ ngoài đó của hắn lừa gạt, hắn chẳng phải kẻ tốt lành gì đâu!]
[Hắn đã tính kế huynh suốt ba đời! Ba đời đó! Nếu không phải kiếp trước, cả nhà ta đều bị tống vào đại lao, khiến hắn đinh ninh rằng chúng ta không còn cơ hội xoay mình, liền đắc ý đến mức chạy đến lao ngục khoe khoang xem hắn đã tính toán huynh ra sao, thì ta cũng không biết hắn hận huynh sâu sắc đến nhường nào. Huynh bị cuốn vào vụ án gian lận khoa cử, trong đó có bàn tay của hắn; hôn ước đầu tiên bị hủy, cũng là do hắn giở trò. Thậm chí sau này, những bức thư từ thông đồng với địch phản quốc bị tìm thấy trong thư phòng huynh, cũng chính do hắn đích thân mô phỏng nét chữ, rồi dâng lên tên nam chính ngu xuẩn… Hắn đã hao tổn tâm cơ suốt ngần ấy năm, chỉ vì muốn giẫm đạp huynh xuống dưới chân…]
[Đại ca, vạn lần không thể tin hắn!]
[Trước kia, ta cứ ngỡ rằng hắn ghen ghét tài học của huynh, ghen ghét huynh chiếm lấy tâm tư của người hắn thầm thương, nên mới ra tay nhắm vào huynh, bày mưu tính kế, làm đủ điều ác. Nhưng ta thực không ngờ, chuyện suýt nữa hại chết Tam ca trong lần giao dịch kia, lại có bóng dáng của Văn Viễn Hầu phủ! Nhưng năm trước huynh cùng hắn chưa từng quen biết, vì cớ chi hắn lại tra xét huynh? Chuyện này ắt có uẩn khúc gì khác chăng?]
[Nhưng dù là nguyên do gì đi chăng nữa, cũng phải sớm tránh xa hắn, kẻ đó tuyệt đối không phải người tốt! Nhưng ta làm sao mới có thể nhắc nhở đại ca đây? Thật hận, vì sao sao ta chỉ là một tiểu hài nhi! Vì sao!]
Càng nghĩ, tâm tình càng kích động, tứ chi nhỏ bé của Tô Đường giật giật, khuôn mặt cũng bởi tức giận mà đỏ bừng.
Nhưng mà, lại không có chút biện pháp nào.
Nàng gấp đến mức chu môi, lần nữa bật khóc nức nở.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, vốn dĩ mấy người còn đang trầm tư liền bất giác dở khóc dở cười.
Lâm thị vội vàng vỗ về hài nhi trong tã lót, dịu dàng dỗ dành nữ nhi.
Còn Tô Hạ Nam thì thẳng thừng hơn.
Ông giả vờ sa sầm sắc mặt, trầm giọng trách mắng Tô Cảnh Văn:
"Không luận là ý tốt hay ác ý, gia đình mà có giáo dưỡng, tuyệt đối không làm ra chuyện sai khiến hạ nhân đi do thám tin tức từ phủ người khác. Huống hồ, trong chuyện này còn có cả sự tình liên quan đến đại bá của con. Vậy nên, từ nay về sau, kẻ gọi là Lý Tư Thành kia, nếu không có chuyện gì cần thiết, liền chớ qua lại! Đợi ta cùng Văn Viễn bá tính sổ xong, con hãy dứt khoát cắt đứt quan hệ với hắn."
Tô Cảnh Văn lau mồ hôi trên trán, nào dám không nghe, lập tức chắp tay cung kính đáp:
"Dạ!"
Mà lời của Tô Hạ Nam vừa dứt—
Quả nhiên—
Đôi tai nhỏ của Tô Đường dựng thẳng lên, nghe không sót một chữ.
Thấy chuyện bản thân lo lắng, chỉ trong vài câu nói đã được phụ thân xử lý gọn ghẽ, mà đại ca cũng đã dấy lên tâm phòng bị đối với Lý Tư Thành, dù sau này kẻ kia có dễ dàng buông tha cho đại ca hay không thì vẫn chưa rõ, nhưng chung quy cũng khiến Tô Đường an lòng hơn nhiều.
[Quả nhiên vẫn là phụ thân lợi hại nhất, ra tay một lần có thể một địch ba! Thật sự quá mạnh mẽ!]
[Thật yêu phụ thân quá đi! Hu hu hu, ta tuyên bố, từ nay về sau, Tô Đường ta chính là "nữ nhi yêu cha" số một kinh thành!]
Giọng điệu vui sướиɠ, biểu cảm hệt như mưa tan trời quang, quả nhiên vẫn là một hài nhi!