Tối nay Tam nhi sẽ bị điêu nô hại chết sao!
Dẫu ngày thường bà hay chê Tiểu Tam nhi là một tên tiểu tử, không đáng yêu mềm mại khiến bà thương như cô nương nhưng dù ngoài miệng nói thế nào thì đó cũng là miếng thịt trên người mình rơi ra!
Sao có thể không đau lòng!
Xấu mặt bà luôn tự xưng mình quản gia nghiêm cẩn, luật lệ trong phủ nghiêm khắc quy củ, không ngờ lại có điêu nô cỡ đó, dám cả gan mưu hại tiểu chủ tử!
Có thể khẳng định, từ đầu tới cuối, bà chưa từng hoài nghi tính chân thật của chuyện này!
Lâm thị tức đến phát run!
Mà chính tiếng khóc lại khiến bà bừng tỉnh, Lâm thị lấy lại tinh thần, chờ khi nghe được nguyên nhân nữ nhi khóc lớn, nếu không phải thời cơ không đúng thì Lâm thị đã bị cô nương ngốc nhà mình chọc cười.
Nếu không phải bà nghe được tiếng lòng, thì tiểu hài nhi như con khóc lóc thế này nào có tác dụng gì.
Chẳng phải chỉ làm rối loạn thêm sao?
Tất cả chỉ mải chú ý đến con, ai còn rảnh suy nghĩ đến Tam ca con chứ.
Nhưng may thay!
May mà bà có năng lực nghe được tiếng lòng!
Dẫu con gái đã buông xuôi, không còn định giãy giụa. Nhưng trong thời khắc này, Lâm thị bỗng cảm thấy, có lẽ con gái tái sinh là để bù đắp những tiếc nuối kiếp trước, là để cứu vớt cả gia đình này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt bà càng thêm kiên định.
Không sợ khó khăn thế nào, lần này, bà và trượng phu nhất định sẽ bảo vệ từng hài tử, sẽ không để ai gặp phải sai lầm gì.
“Không khóc không khóc nữa ~~”
“Bé ngoan của nương, có phải con đang nhớ cha và các ca ca không.”
“Cha, đại ca, nhị ca còn đang ở ngoài. Để nương gọi Tam ca tới đây chơi với con, cùng nương ngắm bé ngoan ngủ nhé, có được không~”
[Được ạ được ạ!]
[Mau mau mau! Nhanh đưa Tam ca tới đi ạ!]
[Hu hu hu, đây chính là mẫu tử liền tâm đấy sao? Mẫu thân lợi hại quá, lập tức đoán được ta đang nghĩ gì, hu hu hu, yêu mẫu thân quá, không muốn mẫu thân và Tam ca qua đời đâu, nhất định phải bảo vệ Tam ca!]
[Ôi... Nhưng mà bây giờ Đường Đường thật sự không cố được nữa rồi, buồn ngủ quá à~]
Lời Lâm thị nói quả nhiên hiệu quả.
Tô Đường mới vừa khóc rống không ngừng tựa hồ bị nhấn nút tạm dừng, lập tức ngừng tiếng khóc. Rõ ràng giọt trân châu nhỏ còn đang vương bên khóe mắt, khuôn mặt nhỏ non mềm đã hiện lên tươi cười, còn hưng phấn múa may cánh tay nhỏ, phảng phất như người mới khóc nháo không phải nàng.
Mà nghe thấy nữ nhi mệt mỏi, Lâm thị dịu dàng tươi cười, vội vàng gọi nhũ mẫu lại. Nhìn thấy nàng uống sữa xong ngủ thϊếp đi, bà mới phân phó nhũ mẫu bế Tô Đường sang giường ngủ cách vách đã chuẩn bị sẵn.
“Mẫu thân!”
Chân trước mới vừa ôm Tô Đường đi, chưa được thoáng chốc, Thiên Vân cũng mang người tới.
Hai vị ma ma quy củ chờ trong phòng khách.
Tam thiếu gia Tô Cảnh Thâm không cố kỵ giống họ, mới vừa được Tô ma ma đặt xuống đất đã lập tức lạch bạch chạy vào nội thất, như hóa thành viên đạn nhỏ nhắm vào Lâm thị.
Hiện giờ nhóc cũng đã bốn tuổi, cái đầu không hề bé.
Nếu không phải được Thiên Vân ngăn cản một phen thì có thể đẩy ngã Lâm thị xuống giường rồi.
Nếu là ngày thường lui tới, nhìn thấy dáng vẻ không quy củ này của nhi tử, Lâm thị đã không thể không giáo huấn mấy câu.
Nhưng lúc này đây bà nhìn con tựa như nhìn thấy một bảo bối mất đi tìm lại được, nghẹn ngào ôm Tô Cảnh Thâm vào ngực, lẩm bẩm:
“Cảnh Thâm, Cảnh Thâm của nương.”
Suýt chút nữa!
Chỉ thiếu chút nữa!
Nếu không phải gặp được chuyện kỳ lạ này thì suýt chút nữa bà sẽ không còn gặp được nhi tử của mình.
Dù biết có bà nhúng tay chuyện sẽ không thể xảy ra nữa nhưng chỉ cần tưởng tượng đến trong cuốn sách nọ, bà sẽ vĩnh viễn mất đi nhi tử, Lâm thị liền không thể ngăn được cả người run rẩy, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Nhưng mà—
“Con không cần nương ôm, không cần nương ôm”
Khó lắm mới có lúc nương dịu dàng vậy mà Tô Cảnh Thâm lại một thân phản cốt, một khắc cũng không chịu nhận. Nhóc như hóa thành con cá chạch lăn qua lăn lại, lăn ra khỏi l*иg ngực Lâm thị.
Vừa giãy giụa vừa kêu lên: “Con muốn ngắm muội muội, Thiên Vân tỷ tỷ nói nhi tử có muội muội rồi, con muốn muội muội.”
Lâm thị: “...”