“Mọi người cũng ra ngoài đi.” Ngự Ngạo Thiên đuổi mấy cô gái tiếp rượu trong phòng ra ngoài, ánh mắt chậm rãi nhìn sang Mạc Tuyết Đồng bên cạnh: “Tuyết Đồng, hôm nay cô vẫn ổn chứ? Tôi gọi điện thoại cho Ly Thương đưa cô về nhé?”
“Không cần, tôi tự về được.”
“Ừ, về cẩn thận.”
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên, cô tò mò nhíu mày: “Chúng ta đi luôn chứ?”
“Chờ chút đã. Anh uống chưa đã, đến đây, bảo bối, nếu em uống được thì uống với anh chút đi!” Nói rồi Ngự Ngạo Thiên thuận thế ngồi xuống cạnh Dao Dao.
Cô nhếch miệng cười quỷ dị nói: “Được. Em rót rượu đây!”
Cầm lấy bình rượu rót một ly rồi cầm bình rượu vừa nãy bắt đầu tự rót cho mình một ly. “Đến đây, uống đi!”
“Ai. Bảo bối.” Ngự Ngạo Thiên ép cô nâng ly rượu trong tay lên, một tay ôm cô vào lòng tay kia chậm rãi nâng cằm của cô lên, đùa giỡn nói: “Trước khi uống rượu không muốn làm chút việc gì đó sao?”
“Uầy.... không... không muốn!”
“Vậy được.” Ngự Ngạo Thiên sung sướиɠ buông lỏng tay đang ôm bả vai cô ra.
Đây là Ngự Ngạo Thiên à? Sao ngày hôm nay dễ nói chuyện quá vậy?
“Bảo bối, cạn!” Ngự Ngạo Thiên cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Dao Dao cũng hào phóng nâng ly rượu lên nhưng vừa uống một ngụm... “phụt” cô phun tất cả rượu ra.
“Sao lại đổi rồi?”
“À.”
Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Ngự Ngạo Thiên, cô nhướng mày: “Vừa nãy anh đổi của em phải không?” Là lúc hắn ôm cô sao? Làm thế nào mà Ngự Ngạo Thiên lại giảo quyệt như thế chứ?
“Nhóc con, trò vặt này của em chỉ có thể lừa mấy lão già thôi, nếu đổi lại là người khác tinh mắt nhìn ra quỷ kế này của em thì đến lúc đó mọi chuyện càng phiền toái hơn nữa đấy!” Nói xong, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên âm trầm đặt mạnh ly rượu lên bàn.
Đúng vậy, lúc Dao Dao uống rượu cùng hai nhân viên Chính phủ quả thật là dùng mánh khóe này.
Cô mượn cớ đi WC là để mua chuộc cô gái tiếp rượu kia, hai người đó uống là rượu trắng thật sự mà cái cô gái tiếp rượu bị mua chuộc cho Dao Dao uống là trà xanh! Cho nên bất luận uống như thế nào thì cô cũng sẽ không say.
“Cùng lắm thì lần sau em uống thật là được mà. Trái lại tửu lượng của em như vậy nếu uống say thì bọn họ cũng sẽ bỏ qua thôi.”
“Uống say? À...” Hai tay Ngự Ngạo Thiên đút túi quần, nở nụ cười khinh thường: “Em uống say thì mọi chuyện mới thật sự bắt đầu!”
“Anh... anh có ý gì chứ?”
Đôi mắt thâm thúy của hắn trầm xuống, một tay bóp cằm cô: “Em cho rằng đàn ông sẽ làm gì khi gặp phụ nữ say rượu? Em đừng nói với anh bọn họ sẽ đưa em về nhà!”
Từ những lời của Ngự Ngạo Thiên, cô mơ hồ nghe được ý tứ bên trong nhưng... “Tình huống phát sinh quan hệ đi ngược lại ý muốn của phái nữ là cưỡиɠ ɧϊếp. Em có thể kiện bọn họ! Hơn nữa bọn họ đều là chính trị gia nên sẽ càng để ý mấy chuyện như thế này!”
“Ha ha, sao em lại ngây thơ thế chứ? Người ta nói một câu là em chủ động thì em kiện ai được nữa hả? Còn nữa, cứ cho là em thật sự có thể kéo bọn họ xuống ngựa nhưng em không bị thiệt hại sao?”
Ngự Ngạo Thiên rút lại tay nắm cằm cô, mặt không thay đổi đứng lên: “Bảo bối, về nhà thôi.”
Không, không phải, mọi chuyện không nên như vậy! Nhưng mỗi câu nói của Ngự Ngạo Thiên đều sắc bén như dao! Khiến cô không phản bác được.
Cứ cho là cô có thể kéo bọn họ xuống ngựa nhưng bản thân cô cũng bị thiệt hại không phải sao?
Nhưng nếu lạnh lùng đối mặt với mấy người này mà muốn mọi chuyện thành công thì căn bản là không có khả năng!
Đàn ông ra ngoài lăn lộn thì tổn thất tiền, phụ nữ ra ngoài lăn lộn thì tổn thất là thân xác!
Đây chính là điều Ngự Ngạo Thiên muốn nói cho cô biết, đàn ông và phụ nữ khác biệt, xã hội này vốn đen tối, bạch đạo thật ra so với Hắc đạo còn dơ bẩn hơn đấy?
Có lẽ mấy năm trước cô nên hiểu rõ đạo lý này rồi không phải sao?
Theo Phong Thần Dật tham dự không ít các buổi tiệc lớn nhỏ của xã hội thượng lưu, nếu mọi người không phải xem cô là bạn gái của Phong Thần Dật thì nhiều năm như vậy cô có thể đã bị ăn sạch sẽ rồi!
Mà bây giờ cô lấy thân phận luật sư của Ngự Ngạo Thiên tham gia bữa tiệc này, ai lo lắng cho cô chứ, trong mắt bọn họ cô chỉ là một luật sư nhỏ bé thôi, cho dù cưỡng ép cô quan hệ thì cũng không cần lo lắng gì cả, không phải sao?
“Anh đi đi. Em về nhà.” Dao Dao đứng ngoài xe mặt không thay đổi nhìn Ngự Ngạo Thiên lên xe.
“Bảo bối, em về nhà nào thế?” Hắn cười xấu xa, một tay chống trên khung cửa tò mò nhìn cô.
“Tất nhiên là về nhà của em.”
“Ai cho phép cho em về vậy?”
Cô về nhà còn cần người khác cho phép sao? “Ngự Ngạo Thiên, anh quên rồi sao, hiện tại em không còn là người yêu của anh nữa, em có tự do của em!”
“Được. Anh đưa em về.”
“Không cần!” Nói rồi Dao Dao muốn chạy đi.
Sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, nhanh chóng xuống xe vọt tới kéo tay cô lại: “Anh có thể hiểu là hiện tại em đang cố tìm cớ không?” Nếu không phải hôm nay hắn còn có việc phải xử lý thì sao lại thả cô về nhà được? Hiện tại đảo lại, cô còn muốn được đà lấn tới?
“Em cố tìm cớ? Ngự Ngạo Thiên em hỏi anh, anh đưa em về nhà làm gì hả? Đưa được nửa đường, anh không vui lại lừa em xuống xe. Thế còn không bằng để em tự về nhà!”
À, cô nhóc này vẫn còn để bụng chuyện lần trước sao? Đúng, hắn thừa nhận, chuyện lần trước là hắn không đúng nhưng vấn đề là! Khi đó lòng hắn tràn đầy lửa giận, để cô ở lại chẳng tốt cho ai cả!
Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ nhíu mày, chợt bế cô lên.
“Này, Ngự Ngạo Thiên, anh làm gì thế hả? Thả em xuống.” Cô không an phận vùng vẫy.
Ngự Ngạo Thiên đặt cô xuống vị trí lái, nhanh chóng cài dây an toàn. Sau đó hắn ngồi xuống ghế phụ.
“Hả? Anh...” Cô nhìn chằm chằm Ngự Ngạo Thiên bên cạnh, đầu óc mơ hồ. “Làm gì vậy hả?”
“Không phải hờn giận à? Đến đây! Anh cho em cơ hội trả thù anh đấy. Đến đây!”
Uầy...
Ngự Ngạo Thiên đây là muốn?
Cô đảo đôi mắt to long lanh, nhanh chóng thu lại nụ cười vui vẻ, gầm nhẹ: “Cút xuống xe cho em!”
Ngự Ngạo Thiên mặt không thay đổi xuống xe, đứng ở ngoài xe âm trầm hỏi: “Đủ chưa? Không đủ thì thêm lần nữa!”
“Đủ rồi.” Cô thật sự không ngờ một người đàn ông mạnh mẽ như thế lại làm đến mức độ này, nhưng... mùi vị đuổi Ngự Ngạo Thiên xuống xe sảng khoái thật đấy!
“Ai...” Ngự Ngạo Thiên thở dài một hơi, khuôn mặt âm trầm dần đỡ hơn. Lúc hắn vừa muốn mở cửa xe thì...
“Tạm biệt!” Dao Dao cười xấu xa, đạp chân ga, xe “ông” một tiếng chạy đi.