“...” Ngự Ngạo Thiên quả thực khó tin, cái vật nhỏ này vậy mà lại... Thực sự bắt hắn ném xuống xe?
“Chết tiệt!” Hắn oán hận nắm lại nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên hắn bị một nữ nhân đuổi xuống xe! Hơn nữa không biết là bao nhiêu lần như vậy có nhẫn nại dỗ cái vật nhỏ này chơi. Kết quả lại rơi vào tình huống này! Xem ra...
“A, nhóc con kia thực sự là bị ta làm hư mà.” Thu hồi nét mặt cắn răng nghiến lợi kia, Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười nhưng quét qua đáy mắt là một tia cưng chìu...
“Tinh, tinh...”
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trầm xuống, chậm rãi nhận điện thoại: “Ly Thương, làm xong chưa?”
“Đã giải quyết toàn bộ. Chu Tước giúp bang chủ Thương Chấn Nam đã chết, về phần con gái của hắn... chạy mất.”
“Được rồi, tôi đã biết. Còn lại giao cho tôi đi.” Cúp điện thoại, hắn mặt không thay đổi đứng ở dưới màn đêm, yên lặng một lát lại cầm điện thoại lên lần nữa...
…
Biệt thự của Hắc Viêm Long.
“Long ca ca, Long ca ca, van cầu anh, mau cứu em, cứu… cứu em với. Ba em bị người của Ngự Long xã gϊếŧ, anh phải cứu em a!” Thương Vân Nhân lệ rơi đầy mặt quỳ dưới đất, không ngừng hướng về phía Hắc Viêm Long ngồi ở trên ghế sa lon cầu khẩn.
Hắn đung đưa ly rượu đỏ trong tay, con ngươi màu đen nhìn rượu đỏ lóe ra một luồng ánh sáng âm ngao đỏ sậm.
“Yên tâm, Vân Nhân, anh còn nhớ rõ ba em từng có ân cứu mạng đối với anh.”
“Cám ơn anh, Long ca ca.” Nghe nói như thế, Thương Vân Nhân thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Thiếu gia, điện thoại của ngài.” Quản gia đi tới bên cạnh Hắc Viêm Long, đưa điện thoại di động qua.
Hắn cười lạnh cầm điện thoại lên: “Alo?”
“Tôi là Ngự Ngạo Thiên.”
“Ngự tổng? Chuyện gì?”
Nghe nói như thế, Thương Vân Nhân ở một bên trái tim quả thực nhấc tới cổ họng, không ngừng hướng Hắc Viêm Long nháy mắt.
“Tôi hiện tại đang ở trên đường đến nhà của anh, Thương Vân Nhân hẳn là ở chỗ anh?”
“Đúng! Ngự tổng, anh qua đây đi.” Dứt lời, Hắc Viêm Long mặt không thay đổi cúp điện thoại.
“Long ca ca, anh vì cái gì nói cho Ngự Ngạo Thiên em ở chỗ anh vậy? Hắn sẽ gϊếŧ em, hắn sẽ gϊếŧ em!” Thương Vân Nhân quả thực gấp tựa như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Lẳng lặng dựa vào ở trên ghế sa lon Hắc Viêm Long nhẹ uống một ngụm rượu, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
“Long ca ca làm sao bây giờ a? Anh sẽ bảo vệ tôi có đúng không?” Thương Vân Nhân ngồi ở bên cạnh hắn, cầu khẩn kéo cánh tay của hắn.
“Buông tay!” Hai chữ lạnh lùng, phảng phất như tới từ địa ngục vậy, không có bất kỳ tình cảm.
“Long, ca ca?”
“A, thời điểm cô lợi dụng tôi đối phó Lạc Dao Dao, có nghĩ tới tôi là Long ca ca của cô sao? Thời điểm ba cô lợi dụng tôi công kích bất ngờ Long tổng giám đốc, bọn họ có nghĩ tới tôi là Kiền ca ca của cô sao? Nếu không phải là Ngự tổng từ Nhật Bản trở về nói với tôi sự kiện kia trước tiên, tôi có thể không giải thích được cùng Bác Sâm và Ngự Long xã là địch cũng không biết chừng!”
“Em... Long ca ca, em... Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không phải cố ý lợi dụng anh. Anh liền nể tình ba em đã cứu anh, giúp em lần này được không? Van anh!”
Khi đó, Hắc Viêm Long mười tám tuổi mới từ Anh quốc trở về kế thừa gia sản, liền suýt nữa gặp phải Hắc đạo bắt cóc. May mắn là ba của Thương Vân Nhân ra mặt giải quyết chuyện này, hắn mới may mắn thoát nạn.
Hắc Viêm Long người này bản thân liền vô cùng nghĩa khí, vì thế, hắn cho đám Chu Tước không ít chỗ tốt. Bằng không thì ở trên giang hồ một người bình thường của tiểu bang phái, không có khả năng ở trong mấy năm liền xếp vị trí thứ hai Hắc đạo.
“Vân Nhân. Cô biết con người của tôi rất coi trọng chữ tín, ba cô đã cứu tôi một mạng, đến bây giờ tôi đều biết ơn hắn. Thế nhưng...” Con ngươi màu đen của hắn vừa chuyển, khóe miệng mơ hồ gợi lên một tia cười âm trầm: “Ba ba cô đã chết, không phải sao?”
“Lộp bộp…” Lấy sự thông minh của Thương Vân Nhân không có khả năng nghe không ra ý tứ trong những lời này của Hắc Viêm Long, cô chợt hít một hơi lãnh khí, đứng dậy liền phải chạy trốn.
Ai ngờ, Hắc Viêm Long bạo liệt níu lấy mái tóc dài của cô: “Ai da, Vân Nhân, đừng đi. Cô không phải nói Ngự tổng là bạn trai cô sao? Hắn lập tức tới “nhận” cô ngay!”
“Không! Không! Bỏ qua cho tôi đi, Kiền ca ca, van anh, van anh.” Thương Vân Nhân không được cầu khẩn.
Hắc Viêm Long chỉ lạnh nhạt nhìn hết thảy, lẳng lặng chờ đợi Ngự Ngạo Thiên đến.
“Thiếu gia, Ngự tổng đến.” Quản gia dẫn Ngự Ngạo Thiên đi tới bên trong phòng khách.
Thương Vân Nhân nhìn thoáng qua mắt của hắn, nhịn không được hoảng sợ cúi đầu.
Thấy vậy, Hắc Viêm Long thả ly rượu đỏ giữa tay xuống, một tay kia dắt tóc Thương Vân Nhân đi tới trước mặt của Ngự Ngạo Thiên.
“Ngự tổng, buổi tối tốt lành.”
“Ha ha, Hắc tổng, làm phiền anh.” Ngự Ngạo Thiên hai tròng mắt nhấn một cái, bàn tay to lạnh thấu xương bắt được cánh tay của Thương Vân Nhân.
“Không, không, Ngạo Thiên, tôi van cầu anh, tha cho tôi đi, những chuyện kia cùng tôi không liên quan a! Van anh.” Thương Vân Nhân quỳ xuống đất đau khổ cầu khẩn.
Ngự Ngạo Thiên tà lạnh cười một tiếng, chậm rãi nói: “Tôi biết cùng em không liên quan. Bằng không thì làm sao sẽ tự mình tới đón em đi đây? Vân Nhân...”
Cô biết, nam nhân lãnh huyết vô tình như Ngự Ngạo Thiên vậy tuyệt đối sẽ không hảo tâm như vậy, tuyệt đối sẽ không tha cô. “Ngạo Thiên, tôi...”
“Ai, có chuyện gì chúng ta đi ra ngoài nói.” Ngự Ngạo Thiên cười tà dừng lại Thương Vân Nhân nói, ngược lại nhìn về phía Hắc Viêm Long: “Tôi đi trước.”
“Đi thong thả.” Hắc Viêm Long lễ phép gật đầu, sau đó hướng quản gia khoát tay một cái: “Tiễn Ngự tổng rời đi.”
“Dạ! Thiếu gia.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng Ngự Ngạo Thiên cùng Thương Vân Nhân rời đi, Hắc Viêm Long thở dài một hơi.
Hắn bình sinh hận nhất hai loại người, một loại là tiểu nhân, một loại khác không nói đạo nghĩa của người! Mà hắn bị Thương Vân Nhân lợi dụng không thể nghi ngờ cũng trở thành một người không nói đạo nghĩa lại chẳng phân biệt được thị phi phải trái của tiểu nhân. Nhưng bây giờ... “Lạc Dao Dao, sổ sách giữa chúng ta, thanh toán xong!”
“Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, van cầu anh, bỏ qua cho tôi đi.” Ra khỏi biệt thự của Hắc Viêm Long, Thương Vân Nhân không ngừng cầu khẩn.
Ngự Ngạo Thiên im lặng không nói, lôi cánh tay của cô, thô bạo đem cô đẩy vào trong xe cao cấp đậu sát bên đường không xa.
Vừa tiến vào bên trong, Thương Vân Nhân vô cùng khẩn trương, nhìn đám người Nam Lộc, Mạc Tuyết Đồng, Long Diệp, Hàn Ly Thương ngồi ở bên trong xe, cô biết, chính mình lần này nhất định là chạy trời không khỏi nắng.
Xe ở trong bóng tối trên đường chậm rãi khởi động, khi đến một chỗ vắng lặng, xe rốt cuộc đỗ lại.
Ngự Ngạo Thiên liếc mắt Mạc Tuyết Đồng bên cạnh.
Cô lạnh lùng cười một tiếng, nắm tóc dài của Thương Vân Nhân bước nhanh xuống xe.
“Cô muốn đưa tôi đi đâu?”
“Không phải là cô có thể đánh được sao? Chúng ta một đấu một. Thắng thì cô đi.” Mạc Tuyết Đồng cởϊ áσ khoác ngoài vướng víu ra, lạnh lùng vén lên một tay áo.
Đều lăn lộn trong Hắc đạo, Thương Vân Nhân ít nhiều nghe nói qua tiếng tăm của Mạc Tuyết Đồng nhưng cô cũng tự nhận thân thủ của mình không hề kém, đã như vậy nếu...
“Giữ lời nói?”
“A.” Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng cười một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay.
Thương Vân Nhân thấy vậy, nhanh chóng vọt tới, thế nhưng...