Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 69: Bị Người Ta Nhìn Thấy Rồi!

Chết rồi!

“Đừng!”

Ngăn cản đã muộn, cửa phòng làm việc mở ra, nước mắt tức giận của Dao Dao tuôn ra, đừng quay đầu lại, không nhìn người đến là ai.

“Ngự tổng, hợp đồng Sâm Ni Duy này đưa tới rồi ạ.”

Mạc Tuyết Đồng đã đi vào trong. Nhìn thấy cảnh tượng hai người Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao chồng lên nhau, con mắt lạnh như băng của cô lấp lánh, dường như không có nhìn thấy cái gì bèn cầm văn kiện đặt ở trên bàn:

“Ngự tổng, tôi...”

Cuối cùng cũng đi rồi, Dao Dao không kìm nén nổi thở một hơi nhẹ nhõm nhưng một giây sau...

“Tuyết Đồng, làm phiền cô, sắp xếp bản văn kiện trên bàn của tôi một chút.”

“Dạ.”

Rốt cuộc Ngự Ngạo Thiên muốn làm cái gì vậy? Lẽ nào anh ấy không cảm thấy như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt sao? Ánh mắt tràn đầy nỗi oán hận rũ xuống, những ngón tay của hắn không bỏ cuộc mà vẫn cứ tiếp tục...

Nhẹ nhàng vặn nhũ hoa, cô cắn chặt khoé miệng, để bản thân không phát ra âm thanh quái dị, cơ thể bé nhỏ lại run rẩy... run rẩy.

“Ngự tổng, đã sắp xếp xong rồi.”

“Ừ! Cảm ơn cô Tuyết Đồng, cô đi đi.”

“Dạ!”

Đợi Tuyết Đồng vừa rời khỏi, Dao Dao nhìn hắn căm giận:

“Rốt cục anh muốn như thế nào? Khi chúng ta kí thỏa thuận, anh đồng ý điều kiện thứ nhất của em không liên quan, không thể nói cho người ngoài biết hay sao?”

“Tuyết Đồng không phải là người ngoài.”

Không phải người ngoài? Vừa nãy khi đến phòng làm việc, cô còn nghe thấy Long Kỳ chào hỏi người phụ nữ gọi là Tuyết Đồng nhưng bản thân khi đó tức giận nên không chú ý đến hình dáng của người đó, nên không biết cô ta là người phụ nữ xinh đẹp thường đi làm cùng với Ngự Ngạo Thiên?

“Không phải là người ngoài thì có thể như vậy được không?”

“Em yêu, em đừng nói với anh vừa nãy em không có một chút cảm giác nào nhé, nếu không thì cơ thể em sao có thể run rẩy kinh khủng như thế?”

Ngừng nói, anh ta mân mê nhũ hoa đỏ hồng nhạy cảm đó một cách thật xấu xa.

“Ưm… Anh...” Dao Dao không chịu nổi bèn khóc một tiếng. Nên chết đi, đến lúc này cô vẫn... gục đầu xuống, trong đôi mắt tràn đầy sự oán hận đối với cơ thể chỉ biết chịu đựng này của mình.

Thấy vậy Ngự Ngạo Thiên cuối cùng cũng dừng lại, buông cô xuống:

“Em thích theo đuổi minh tinh à?”

“Hử?” Ngẩng đầu lên, lại lập tức cúi xuống, thực sự không muốn đếm xỉa tới anh nhưng... cô vô cùng hứng thú với đề tài này.

“Không thích.”

“Vậy em thích Ly Mỹ Vân thế à.”

“Em chỉ thích chị ấy, chỉ tìm chị ấy mà thôi! Đây không coi là theo đuổi minh tinh, em rất một lòng.”

Nỗi muộn phiền được giải toả hay là bởi vì đề tài là Ly Mỹ Vân mà nỗi ưu tư đó được giải phóng. Ánh mắt cô hiện ra vô vàn tia sáng hưng phấn.

Có thể thấy rằng, đó là sự điên cuồng của Dao Dao đối với Ly Mỹ Vân, nếu không thì, cô ấy đã biết hành xử đúng mực, vừa nãy cũng không làm ra những việc thất lễ như thế.

“Vì sao em thích cô ấy?”

“Bởi vị chị ấy rất nhiệt huyết, bởi vì chị ấy rất đẹp, bởi vì chị ấy kiên định nói chung rất nhiều rất nhiều nguyên nhân. Anh sẽ không hiểu đâu.”

Làm sao anh không hiểu? Anh hiểu rõ Mỹ Vân hơn ai hết!

“Những điều em nói đều là công ty quản lí tạo ra hình ảnh cho cô ấy mà thôi.”

“Ý anh là gì?”

“Có thể nói là, công ty quản lí yêu cầu cô ấy trở thành ngọc nữ thì cô ấy là ngọc nữ, công ty quản lí yêu cầu cô ấy nhiệt huyết thì cô ấy sẽ nhiệt huyết nhưng mà công ty quản lí bây giờ yêu cầu cô ấy trở thành một nữ thần hoàn mỹ, vì vậy hình tượng em nhìn thấy là công ty quản lí tạo ra. Thực ra dưới nền tảng cá nhân, cô ấy có thể lại là một mẫu hình khác.

Ý của Ngự Ngạo Thiên là?

Giữa hai đôi lông mày cau lại, cô bắt đầu siết nắm tay:

“Em không cho phép anh bôi nhọ chị ấy! Có lẽ, anh có thể rất hiểu chị ấy. Nhưng Ly Mỹ Vân em nhìn thấy là hình dáng đó, em không muốn anh nói chị ấy như vậy!!”

“Em!”

Đột nhiên bóp chặt cổ của cô, càng bóp càng chặt, càng bóp càng chặt. Hắn không ngờ cô gái này lại thích Ly Mỹ Vân đến nước này rồi? Nhưng vấn đề là, quan hệ giữa ba người họ...

Thôi đi, tuỳ cô ấy đi. Ánh mắt lạnh lùng chớp chớp, buông lỏng tay ra trong nháy mắt Dao Dao suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

“Ối ối ối.” Không ngừng thở hổn hển giọng ồ ồ, vừa nãy tưởng là mình sẽ bị anh ta bóp chết rồi, Ngự Ngạo Thiên quả nhiên quá nguy hiểm, tính khí nói thay đổi là thay đổi liền.

“Em đi đây!”

Giây phút này dần hiểu rõ, Dao Dao vừa định rời đi. Lại nhìn thấy điện thoại vừa nãy bị Ngự Ngạo Thiên ném xuống đất.

“Em đang làm gì vậy?” Thấy cô ngồi xổm đang nhặt vật gì trên mặt đất, Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

“Lắp điện thoại.”

“Ha, đã rơi vỡ cả rồi, mua một cái khác nhé.”

“Đợi đã, đợi một chút.”

Cũng đã để lỡ khoảng một phút, Dao Dao hết sức phấn khởi đứng lên hướng về Ngự Ngạo Thiên đang khoe khoang thành của bản thân:

“Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Được rồi này, ha ha ha.”

Nhìn vào bộ dạng ngu ngốc của cô, Ngự Ngạo Thiên thở dài, khóc cười không nổi lắc lắc đầu.

Rõ ràng một giây trước còn nổi giận đùng đùng nhưng một giây sau bởi vì một chuyện nhỏ nhặt lại lộ ra nụ cười trong sáng của một đứa trẻ dường như chưa bao giờ có buồn lo, có lẽ hiện giờ cô gái này đang sống trong một thế giới hỗn độn. Nhưng mà...

Càng như vậy thì anh càng làm cho cô dơ bẩn! Nghĩ đến đây, ánh sáng lộng lẫy không nhìn được vào trong đáy mắt trầm tĩnh của anh cố gắng tính toán một điều gì nguy hiểm...

“Leng keng.”

Khi kim đồng hồ chỉ vào tám giờ đúng, Dao Dao đang ăn cơm trong lòng thì lo lắng:

“Gõ cửa giờ này, nên không phải là...?” Ngoài Ngự Ngạo Thiên ra chắc cũng chẳng có ai khác đâu nhỉ? Phiền chết đi, tại sao hôm nay anh ta lại đến chứ?

Bước chân ngập ngừng đứng ở lối vào, tiếng chuông cửa không ngừng vang lên dường như giống một cơn ác mộng.

Hắn không ở nhà đã vội vàng đi, không phải đã kết thúc rồi sao. Bấm! Bấm! Bấm! Bấm cái gì mà bấm chứ!

Thôi được, trốn tránh được một lần cũng không thể trốn tránh được mãi, bị anh ta biết mình có nhà lại không mở cửa chắc lần này chết càng thê thảm. Trong nháy mắt cửa mở ra...

Rọi vào tầm mắt là một cô gái chuẩn mực xinh đẹp, một mái tóc dài như thác nước đen nhánh tung bay đến giữa eo. Ngũ quan càng đẹp, đặc biệt là đôi mắt mang theo một chút ánh sáng giá lạnh, dường như giống với thần tiên tỉ tỉ ở trong tranh, lại kèm theo sự quyến rũ của nàng tiên.

Chị gái xinh đẹp này hình như là chị thường đi làm với Ngự Ngạo Thiên phải không?

“Cô Lạc, xin chào.” Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng lên tiếng.

“Ồ chị? Chị là?”

“Tôi là Mạc Tuyết Đồng, là thư kí của Ngự tổng.”

Thư kí của Ngự tổng... Mạc Tuyết Đồng? Vậy có thể nói là, hôm nay xuất hiện ở phòng làm việc là... chị ta?

Trong chốc lát “vù” gương mặt của Dao Dao trở lên đỏ rực, rất đỏ, thật mất mặt, buổi chiều xảy ra việc đó, chị ấy sẽ nghĩ sao về mình đây? Có sự né tránh trong ánh mắt.

Lúc này, Mạc Tuyết Đồng cầm một bức thư trong tay đưa vào tận tay của cô:

“Cô Lạc, cái này là Ngạo Thiên bảo tôi giao cho cô.” Nói xong, cô quay người dần dần biến mất vào trong bóng tối.

“Cái này là?” Dao Dao nhìn bức thư trong tay nghi hoặc, chầm chậm mở ra. Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng màu vàng chói mắt.

“Tấm thẻ này là? Đồ xấu xa, Ngự Ngạo Thiên đây là ý gì vậy?” Ném thẻ sang một bên, cô tức giận lấy điện thoại ra...