Chồng Tôi Đều Là Quái Vật, Phải Làm Sao Đây? [Xuyên Nhanh]

Chương 17

Lúc thanh toán Tô Du muốn trả tiền. Dù sao nhà cũng đã để Thẩm Chấp mua rồi, anh cũng không thể không có chút đóng góp nào. Đây là cách anh duy trì thể diện của mình. Thẩm Chấp không phản bác, chỉ đi theo phía sau anh.

Nhân viên phục vụ mỉm cười phục vụ: "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bà chủ, cho nên các cặp đôi và vợ chồng sẽ được giảm nửa giá ạ. Cặp đôi kia vừa rồi là tình nhân, không biết hai vị đây... là quan hệ gì ạ?"

Kèm theo ánh mắt chăm chú của Thẩm Chấp, giọng điệu của nhân viên phục vụ càng lúc càng nhỏ dần.

Lúc đầu cô ấy thấy hai người một người lạnh lùng xinh đẹp, một người lạnh lùng tuấn tú, trông rất có cảm giác CP, nhưng không ngờ biểu cảm của Thẩm Chấp lại đáng sợ như vậy, giống hệt như dân xã hội đen!

Cô ấy vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi!"

Thẩm Chấp ngắn gọn nói: "Cô không hiểu lầm."

Tô Du thì không để ý lắm, nhưng thấy Thẩm Chấp hình như cũng để ý, liền bật cười: "Xem ra chúng ta không có cảm giác tình nhân."

Anh vốn chỉ muốn xoa dịu bầu không khí, không ngờ ánh mắt của Thẩm Chấp lập tức quét tới, tròng kính gọng vàng lóe lên trong ánh đèn mờ tối.

Tô Du không hiểu gì, chạm phải đôi mắt đen láy của Thẩm Chấp, cảm giác anh dường như đã trải qua một trận rơi xuống vực sâu đáng sợ, vô tận.

"Vì sao?" Câu hỏi của Thẩm Chấp giống như chất vấn hơn.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Tô Du dường như nhìn thấy sự vặn vẹo dưới bóng tối trên khuôn mặt Thẩm Chấp, cảm giác không lành khó nói thành lời.

Anh nhận ra một cách muộn màng rằng mưa gió bên ngoài nhà hàng không biết đã ngừng từ lúc nào vô cùng yên tĩnh. Mà cái âm thanh chất lỏng nhỏ giọt từ trần nhà xuống trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tô Du cố gắng thoát khỏi cảm giác bất an khó hiểu này, đành phải giải thích: "Vì chúng ta không có hành vi thân mật? Nắm tay thì có một lần, nhưng những hành vi giữa tình nhân và vợ chồng như hôn môi, ôm ấp thì chưa từng xảy ra..."

"Hôn môi."

Thẩm Chấp mấp máy môi, nhai nuốt hai chữ này.

Ngay sau đó, Tô Du cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Thẩm Chấp chuyển sang môi mình.

Anh hoàn toàn không cảm nhận được sự mập mờ, quyến rũ và ám muội mà là một kiểu quét ngang vô lý, giễu cợt khiến anh không chỗ trốn, như thể xương cốt cũng có thể bị nhìn thấu.

Nhưng ánh mắt kia vẫn không dời đi.

Tô Du có một dự cảm chẳng lành. Anh thấy người mình mệt mỏi lạ thường, gần như muốn ngã quỵ, cố gắng di chuyển bước chân lùi lại, nhưng lại không thể phá vỡ cục diện vi diệu này.

Đôi mắt đen như mắt quỷ của Thẩm Chấp nhìn anh, như thể đang làm phép đặt lời nguyền lên anh. Sau đó từng bước tiến lại gần khiến tầm nhìn của anh bắt đầu mơ hồ, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy đường nét sắc bén gần trong gang tấc của Thẩm Chấp.

Chờ... Chẳng lẽ?

Ngay lúc Tô Du sắp mất thăng bằng, lảo đảo về phía trước, Thẩm Chấp đưa tay nắm chặt cằm anh, môi áp xuống.

Tô Du không hét lên nhưng cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh anh đều hét lên thay anh. Linh hồn như bị nhấn chìm, tim đập dữ dội như thiếu oxy, mạch máu như có dòng điện chạy loạn khiến cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Đôi khi, Tô Du cảm thấy Thẩm Chấp lạnh lùng gần như không có nhân tính hoặc là không hiểu bất cứ chuyện gì.

Ngay cả hành vi thô lỗ như vậy của Thẩm Chấp cũng giống như chỉ có người không hiểu nhân tình thế sự mới có thể làm ra, lại chỉ vì muốn xác minh quan hệ của hai người với nhân viên phục vụ mà đột nhiên chạy tới hôn anh?

Nhưng Tô Du càng ngạc nhiên hơn về phản ứng của chính mình.

Anh rõ ràng cảm thấy nụ hôn và cái ôm này phát ra một luồng hơi lạnh khó nói nên lời khiến anh nhớ lại tất cả những nỗi sợ hãi trong quá khứ.

Nhưng anh rất nhanh liền quên mất.

Lưỡi thô dài khuấy đảo trong khoang miệng của Tô Du không hề có quy tắc nào. Như thể phát hiện ra sự phản kháng và run rẩy của anh, Thẩm Chấp lại hôn càng sâu hơn, cố định gáy anh, ép anh ngẩng cao cằm chịu đựng. Thẩm Chấp yêu thích động tác này bao nhiêu thì Tô Du ghét nó bấy nhiêu.

"Khụ! Khụ! Khụ!"

Quá nhiều nước bọt khiến anh bị sặc, tiếng ho đáng thương và tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào truyền đến từ môi răng đang giao nhau. Nghe đến chính anh cũng thấy đỏ tai, đáy mắt ứa ra một lớp sương mù mỏng manh.

Nếu không phải Tô Du thiếu oxy đến mức suýt đứng không vững, có lẽ Thẩm Chấp đã không buông anh ra.

Dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ vừa tò mò của nhân viên phục vụ, Tô Du đẩy mạnh Thẩm Chấp ra. Đôi môi vốn đã ửng hồng nay càng thêm kiều diễm, mà vẻ mặt lạnh lùng của anh lại đối lập hoàn toàn với vẻ ửng hồng trên má.

Tô Du vốn nổi tiếng là "hoa tuyết liên trên núi cao", khí chất như băng tuyết không cho phép ai xâm phạm. ẤY vậy mà lúc này trên cổ trắng ngần với những đường cong tuyệt đẹp của anh lại in dấu bàn tay rõ ràng. Trên má trắng như tuyết cũng có ráng mây màu hồng nhạt, hơi thở nóng bỏng giữa đôi môi đỏ mọng có thể tưởng tượng được ngọt ngào đến mức nào.

Thẩm Chấp bị đẩy ra thì bất động. Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm vào hàng lông mi ướŧ áŧ, rậm rạp của Tô Du. Tuy nó hơi che khuất đôi mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài giọt nước mắt long lanh bị ép ra.

Lúc thanh toán Tô Du hơi đau lòng, ăn một bữa ở nhà hàng cao cấp có thể bằng một tháng sinh hoạt phí của anh. Sau đó không chút biểu cảm nào gạt tay Thẩm Chấp ra rồi rời khỏi nhà hàng.

Thẩm Chấp nhanh chóng đuổi theo.

Tô Du sải bước đi về phía trước, cũng không đợi anh ta cùng đi, rất khác với phong cách lịch sự thường thấy của anh.

Vì vậy, Thẩm Chấp có suy nghĩ: "Hình như Tô Du đang giận."

"Thẩm Chấp, anh quá đáng rồi." Tô Du mơ hồ có thể hiểu được hành động của Thẩm Chấp nhưng vẫn cho rằng anh ta đã xúc phạm mình.

"Có sao?" Thẩm Chấp như thể đang nghiêm túc thỉnh giáo anh, khó hiểu nói: "Theo như những gì cậu vừa nói, đây là việc nên làm với mối quan hệ giữa chúng ta."

Tô Du dừng bước, hàng lông mày khẽ nhíu lại, giọng điệu không lớn nhưng rất nghiêm khắc: "Nhưng anh không thể không có sự cho phép của tôi mà làm như vậy với tôi!"

Việc không tát cho anh ta một cái đã thể hiện rõ sự giáo dưỡng tốt của Tô Du rồi.

Sau khi đẩy Thẩm Chấp ra, khả năng kiểm soát tứ chi của Tô Du đã trở lại bình thường. Vì vậy anh cho rằng cái cảm giác phức tạp vừa rồi là do đây là nụ hôn đầu của anh, cũng là lần đầu tiên anh thân cận với người khác như vậy cho nên cơ thể anh sẽ có phản ứng khá mạnh mẽ.

Sự tấn công bất ngờ của Thẩm Chấp khiến cơ thể Tô Du có phản ứng ngoài ý muốn. Tất cả đều khiến Tô Du cảm thấy xấu hổ và nhục nhã.

Hệ thống: [Tại tôi tại tôi, quên bật chế độ bảo vệ cho cậu. Tôi cũng không ngờ anh ta lại hổ báo như vậy, nhìn thì có vẻ cấm dục, kết quả là giữa thanh thiên bạch nhật cũng có thể thản nhiên thể hiện ân ái, hôn môi.]

Trước đây nếu có những tình tiết thân mật với NPC, Tô Du đều có thể thông qua chế độ bảo vệ của hệ thống để bỏ qua. Nhưng đối với NPC mà nói là đã thực sự xảy ra.

Nhưng hôm nay hệ thống có lẽ cũng có chút không lo được cho mình, cho nên Tô Du cũng không trách nó: "Lần sau chú ý hơn."

"Bây giờ có lẽ tôi cần xem xét lại mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta."

Thấy Thẩm Chấp không có vẻ gì hối lỗi, Tô Du tức giận đùng đùng tự mình bắt xe về nhà.

Từ kính chiếu hậu của xe taxi nhìn lại, Thẩm Chấp vẫn đứng bên vệ đường, rõ ràng không có biểu cảm gì. Nhưng Tô Du lại cảm thấy anh ta giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi đang giả bộ kiêu ngạo.

Hệ thống giúp Tô Du mắng: [Rõ ràng là anh ta đã mạo phạm người khác, còn giả bộ đáng thương gì chứ!]

Thẩm Chấp chỉ là không hiểu.