Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 20

Triệu Lập Quần tiến tới vỗ vai Tôn Hưng Hoài, “Đi thôi lão Tôn, ông cũng là có lòng tốt mà, tôi và chị dâu đều không trách ông.”

“Việc phơi nắng quả thật có thể xua bớt sát khí, nhưng những đồ cổ như vậy thì sát khí không phải cứ phơi một hai ngày là hết được.” Diêm Húc từ từ mở từng lớp báo bọc, lấy ra viên phỉ thúy bên trong, “Sau này nhớ kỹ đừng mua mấy thứ không rõ nguồn gốc thế này nữa.”

Tôn Hưng Hoài ngượng ngùng cười khổ: “Vâng vâng vâng, lần này tôi thực sự nhớ kỹ rồi.”

Vừa nói, ông ấy lại cẩn thận hỏi: “Đại sư, ở nhà tôi vẫn còn một vài món đồ cổ khác, ngài có thể tiện thể xem giúp tôi được không?”

“Được thôi, đến lúc đó cứ liên hệ với tôi là được.”

Hai bên trao đổi thông tin liên lạc, Diêm Húc vẫn như cũ, đã cầm đồ cổ phỉ thúy của người ta rồi thì cũng không đòi giá cao, nhận hai vạn tệ rồi cáo từ.

Lúc gần đi, Tôn Nguyên như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, đột nhiên kêu lớn một tiếng: “Đại sư, mắt của em......”

Diêm Húc hiểu ý, khẽ nhếch môi: “Yên tâm, sau này sẽ không nhìn thấy nữa.”

Tôn Nguyên lập tức vén chăn nhảy xuống giường, hướng về phía Diêm Húc cúi người thật sâu: “Cảm ơn, cảm ơn đại sư!”

Tôn Hưng Hoài nghi hoặc nhìn đứa con bất hiếu nhà mình, khó hiểu.

Vừa nãy còn sống chết nói người ta là thần côn lừa đảo, vậy mà sau khi ông ấy ra ngoài nghe điện thoại một lát, thái độ của đứa con bất hiếu này lại thay đổi một trăm tám mươi độ?

Mọi việc đã xong, Triệu Tiểu Hàng và Triệu Lập Quần lái xe đưa Diêm Húc về nhà.

Xe vừa đến cổng khu chung cư, Diêm Húc nói lời cảm ơn rồi xuống xe, tay vuốt ve viên phỉ thúy vừa nhận được từ chỗ Tôn Hưng Hoài, đi vào chung cư.

Khu chung cư Diêm Húc ở thuộc loại nhà cũ, không có thang máy.

Cô vừa vào chung cư Đan Nguyên, liền nghe thấy tiếng đập cửa từ trên hành lang vọng xuống.

Cùng với tiếng đập cửa là một giọng nói quen thuộc.

“Diêm Húc, mở cửa nhanh! Bác biết con ở nhà! Lúc bác lên đã nghe thấy tiếng ti vi nhà con rồi!”

Người đập cửa là bác cả của Diêm Húc, Diêm Quang Chí, và vợ ông ta, Lý Mai.

Diêm Húc rón rén đi lên lầu, đứng phía sau họ chậm rãi lên tiếng: “Xin lỗi, con thực sự không có ở nhà.”

Lý Mai bị tiếng nói của cô làm giật mình, sau khi trấn tĩnh lại thì trách móc cô: “Con bé này đi đứng kiểu gì mà không có tiếng động vậy hả! Cố ý làm bác giật mình có phải không?”

Diêm Húc khoanh tay, hơi nhếch cằm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người đối diện, như thể đang thưởng thức một món đồ thủ công vụng về, “Có thể là tai của bác bị điếc rồi.”

Giọng nói của cô mang theo sự trêu tức không hề che giấu: “Bác đều không có ở nhà, chẳng lẽ bác chui qua khe cửa vào mở ti vi hộ con sao?”

“Tiểu Húc!” Diêm Quang Chí không nể nang mà nghiêm khắc quở trách, “Con ăn nói với người lớn kiểu gì vậy? Cô ấy là bác cả của con đấy! Cha mẹ con bình thường dạy con đối xử với người lớn như thế này sao?”

Vừa nói Diêm Quang Chí vừa âm thầm đánh giá Diêm Húc.

Mặc dù ông ta chưa bao giờ thích đứa cháu gái Diêm Húc này, nhưng ông ta không thể không thừa nhận con bé có ngoại hình xinh đẹp, hiểu biết lễ nghĩa, hiếu thảo và ngoan ngoãn, tính tình cũng tốt, rất dễ được người khác yêu mến.

Không hiểu sao lần này gặp lại, ông ta phát hiện thần thái khí chất của con bé dường như đã thay đổi rất nhiều, luôn cảm thấy con bé không còn dễ bị bắt nạt như trước nữa.

Diêm Húc cười nhạt một tiếng, không để ý đến Diêm Quang Chí, đi đến trước cửa dùng vai đẩy Lý Mai sang một bên, lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.

Tiền Khê Duyệt đã biến lại thành hình dáng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, tay vẫn cầm chiếc điều khiển từ xa.

Không cần nghĩ cũng biết, tiếng ti vi mà Diêm Quang Chí và Lý Mai nghe thấy chính là do nó gây ra.