Thiết Lập Nhân Vật Của Hoàng Phi Cá Muối Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 25: Nếu có người hỏi vết thương của ngươi, ngươi nên nói thế nào?

Chỉ là Lâm Giang thực sự rất hài lòng với câu trả lời của Mạc Ngôn. Nếu như Mạc Ngôn thật sự thông minh, nàng cảm thấy không cần thiết phải để đứa trẻ này ở lại cung điện nữa.

Bởi vì sớm muộn gì nàng cũng sẽ giúp hoàng đế sinh ra tiểu hoàng tử, vậy nên tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hϊếp đến thân phận đứa con tương lai của mình.

“Xem ra nhiệm vụ lần trước giao cho ngươi vẫn chưa hoàn thành nhỉ?” Lâm Giang giọng nói lạnh lùng lên tiếng.

Mạc Ngôn có thể cúi đầu lên tiếng nói: “Xin lỗi, dì Lâm, là do Ngôn Nhi ngu ngốc vụn về, không hiểu được ý tứ của bài thơ.”

Lâm Giang ngay lập tức nháy mắt với người bên cạnh, Tinh Nhi hiểu ý liền đi lấy thước.

“Tiểu Ngôn, ta yêu cầu ngươi học tập chăm chỉ là vì lợi ích của chính mình. Hoàng đế sẽ thích những đứa trẻ thông minh, không phải ngươi vẫn luôn hi vọng hoàng đế sẽ thích mình sao?” Lâm Giang vừa nói vừa nhìn đứa trẻ trước mặt với dáng điệu dò xét.

Mạc Ngôn cúi đầu, lông mi đen và giày tao nhã che đi hết đôi mắt u ám trên mặt, vậy nhưng diễn xuất lại vô cùng đạt, giọng điệu vẫn là sự run rẩy rụt rè của một đứa trẻ nhỏ: “Ngôn Nhi hi vọng phụ thân sẽ thích ta.”

Lâm Giang hừ một tiếng: “Đáng tiếc cha ngươi bây giờ không thích ngươi một chút nào.”

Lời nói ác độc khiến Mạc Ngôn mím chặt miệng không nói được gì.

"Đưa tay ra." Lâm Giang tiếp tục.

Mạc Ngôn không còn cách nào khác ngoan ngoãn duỗi ra hai bàn tay nhỏ nhắn gầy gò của mình.

Bang - cây thước đánh mạnh vào lòng bàn tay.

Cơn đau rát khiến Mạc Ngôn nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu bé chỉ có thể im lặng không phát ra tiếng rêи ɾỉ nào.

“Làm tốt lắm, nếu như ngươi dám kêu to một tiếng ta sẽ trừng phạt lại càng nặng hơn!” Lâm Giang lại nói tiếp, cây thước trên tay không chút thương tiếc mà đánh mạnh vào đôi bàn tay nhỏ nhắn phía trước.

Chẳng mấy chốc lòng bàn tay của Mạc Ngôn đã nổi lên những vết đỏ lớn.

Rõ ràng là rất đau nhưng cậu bé vẫn cố gắng nghiến răng không hề phát ra tiếng rêи ɾỉ nào.

Cuối cùng Lâm Giang cũng mệt mỏi và dừng lại.

Nhìn thấy Mạc Ngôn cứng ngắc đứng đó giơ bàn tay nhỏ bé lên, Lâm Giang khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Ngươi oán hận ta sao?"

"Ngôn Nhi không dám." Mạc Ngôn khàn giọng nói.

"Ngươi chỉ cần nhớ rằng ta làm việc này là vì lợi ích của ngươi, cho dù ngươi có oán hận ta cũng không sao." Lâm Giang nói xong nhìn Tinh Nhi nói: "Đưa bánh ngọt cho tiểu hoàng tử, trước đây là nhà bếp gửi đến, ngươi cũng nên nếm thử đi.”

Tinh Nhi không dám nhìn đôi tay bầm tím của Mạc Ngôn, vội vàng cúi đầu lấy bánh ngọt, gói lại đưa cho Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn im lặng nhận lấy.

"Nếu có người hỏi vết thương của ngươi, ngươi nên nói thế nào?" Lâm Giang nhìn Mạc Ngôn đột nhiên hỏi.

"Là Ngôn Nhi vô tình làm mình bị thương." Mạc Ngôn bình tĩnh trả lời.

Lâm Giang mỉm cười hài lòng sau đó để cậu bé rời đi.

Mạc Ngôn chịu đựng cơn đau ở lòng bàn tay, cầm lấy bánh ngọt rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trở lại với cung hoàng tử, Thừ Ân Cung, vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy Vương Tuyền nằm trên mặt đất thở hấp hối.

Bởi vì bị chết do đầu độc nên dung mạo trước khi chết của hắn ta rất méo mó, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ hung dữ trước khi chết, nhãn cầu gần như bật ra khỏi hốc mắt, tứ chi cơ thể cũng bắt đầu vặn vẹo.

Mạc Nhan chỉ nhìn Vương Tuyền một cái, sau đó mặt không biểu cảm quay đi, bước vào cửa cung mạnh mẽ đóng lại, sau đó bước qua thi thể của Vương Tuyền mà từ từ quay trở về phòng.

Dù sao cậu cũng không cần phải lo lắng cho thi thể của Vương Tuyền.

Khi phát hiện ra thứ này, những tiểu thái giám mang bữa tối đến đây nhất định sẽ tự giải quyết.

Mạc Ngôn cũng không sợ có người biết Vương Tuyền đã chết.

Dù sao hắn ta cũng không tính là một công công quá được xem trọng.

Nghĩ đến đây Mạc Ngôn thuận tay nếm thử miếng bánh ngọt trong dĩa, sau đó đặt xuống bàn từ từ đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.