“Anh muốn xem hoa sao?” Một cô gái trẻ ở cửa hàng hoa thấy Thẩm Nịnh đứng lại liền bước tới hỏi.
“Cái này có thể tặng cho người lớn tuổi được không?” Thẩm Nịnh cân nhắc một chút rồi hỏi.
“Được chứ! Nếu tặng người lớn, em thấy anh nên mua hoa hướng dương và hoa bách hợp. Có thể phối thêm một ít hoa nhí nữa.” Cô nhân viên bán hoa nhiệt tình gợi ý.
Thẩm Nịnh cầm một cành hoa đỏ lên, đưa đến mũi ngửi thử. Hương thơm này giống như loại tin tức tố mà cậu từng cảm nhận được từ ai đó, nhưng ở hành tinh này hầu như không còn thực vật phát triển. Nghe nói loại hương này là di sản từ những thế hệ trước, giờ chỉ được đánh số và gọi tên theo mã.
“Vậy gói tất cả cho tôi nhé.”
“Được ạ.” Cô gái nhanh tay chọn những bông hoa tươi nhất, dùng giấy gói màu sắc nhã nhặn để bó lại. Khi cô đang chuẩn bị hóa đơn để Thẩm Nịnh thanh toán, bất chợt nhìn thấy cậu cầm một bông hoa hồng, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc như đang rất thích thú.
Cô gái trẻ kia tò mò hỏi: “Anh thích hoa hồng sao? Đây là hàng vừa mới về đó. Anh cũng có thể mua để tặng người khác đấy.”
“Cái này... Thích hợp tặng cho ai vậy?” Thẩm Nịnh ngập ngừng hỏi, vẻ mặt không chắc chắn.
Cô gái liền che miệng cười, ánh mắt đầy vẻ tinh tường: “Có thể tặng cho người mà anh có quan hệ rất tốt, hoặc bất kỳ ai mà anh muốn làm họ vui vẻ.”
Muốn làm ai đó vui vẻ?
Thẩm Nịnh ngẫm nghĩ một lúc, ngoài Tiêu gia gia ra, có lẽ người cậu muốn làm vui nhất là Tiêu Hạc Xuyên. Nếu tâm trạng người đó tốt hơn, có khi nào sẽ chia thêm chút tiền cho cậu không? Nếu được vậy, ở nhà này cậu cũng có thể sống thoải mái hơn chút á.
“Vậy… Gói cho tôi một bó đi.” Thẩm Nịnh đưa hoa cho nữ sinh, sau đó rút ví ra, “Tính tiền luôn nhé.”
“Được thôi, vừa hay hôm nay là ngày lễ, hoa hồng này giảm giá 50% cho anh.” Cô gái tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng tính tiền cho cậu.
Ngày lễ? Lễ gì nhỉ?
Thẩm Nịnh ôm bó hoa quay lại xe mà vẫn không nghĩ ra tại sao cô gái kia lại cười vui đến thế… Thật kỳ lạ.
Do không đủ tay, Trần Ngữ đành cầm giỏ trái cây và hộp đồ bổ ngồi ở ghế trước, còn Thẩm Nịnh ôm bó hoa ngồi phía sau.
Tiêu Hạc Xuyên thoáng nhìn qua, ánh mắt có chút khó chịu, cười nhạt nói: “Mua cũng không ít nhỉ.”
Thẩm Nịnh vừa đóng cửa xe, nghe vậy liền không nghĩ rằng Tiêu Hạc Xuyên đang chê trách việc cậu mua đồ quá bình thường, mà chỉ cảm thấy người này đơn giản là đang không vui.
Vậy nên cậu nhẹ nhàng nói: “Anh cũng có phần á.”
“Hửm?” Tiêu Hạc Xuyên nhướng mày, không hiểu.
Thẩm Nịnh liền từ phía sau bó hoa lớn rút ra một bó hoa hồng đỏ, nhớ đến lời cô gái ở cửa hàng bán hoa kia nói, thuận miệng nói: “Ngày lễ vui vẻ, cái này tặng cho anh.”
Cậu vốn tưởng Tiêu Hạc Xuyên sẽ vui lên một chút.
Nhưng cậu đã nhầm rồi.
Sắc mặt Tiêu Hạc Xuyên trong thoáng chốc sầm lại, nhanh đến mức đáng sợ.
Bên tai cậu vang lên giọng nói không hài lòng của Tiêu Hạc Xuyên: “Cậu có biết hôm nay là ngày lễ gì không?”
Dĩ nhiên là cậu không biết.
Nhưng nhớ đến vẻ mặt vui vẻ rạng rỡ của cô gái ở cửa hàng bán hoa khi nãy, có lẽ hôm nay không phải một ngày… gì đó xấu đâu, đúng không?
“Anh không thích hả?” Thẩm Nịnh cúi đầu, hơi thất vọng, ánh mắt rũ xuống. Trên tay cậu là bó hoa đỏ rực, từng cánh hoa mềm mại và tươi tắn. Đây là thứ thực vật xinh đẹp mà cậu chưa từng được nhìn thấy trước đây đâu đó.
Thì ra ở đây, đây là thứ làm người ta không thích sao?
“Tiêu tổng, tôi… tôi lúc đó vừa ra ngoài nhận điện thoại của Cát tổng, không để ý Thẩm thiếu gia lại mua… hoa hồng.” Trần Ngữ nuốt khan, nói được một câu mà giọng vẫn ngắt quãng, đầy căng thẳng.
Tiêu Hạc Xuyên như đang trầm ngâm điều gì, ánh mắt thoáng qua bó hoa hồng, sau đó giơ tay cầm lấy đặt ngang lên đùi.
“Nhớ kỹ, đây là thứ cậu tặng tôi.” Tiêu Hạc Xuyên bất ngờ thốt ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
“Ừm!” Thẩm Nịnh lập tức cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Tiêu Hạc Xuyên chịu nhận đồ của cậu, điều này đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa hai người vẫn còn cơ hội cứu vãn. Mọi thứ có vẻ như đang tiến triển theo chiều hướng tích cực rồi á!