Quan trọng nhất là, cậu còn chẳng biết người này tên gì, có quan hệ gì với Trình Dục.
Nhớ lại lúc bước vào văn phòng Trình Dục, người này ôm lấy cánh tay trái của Trình Dục mà khóc, vì tay phải của Trình Dục đang chống trán.
Cậu bặm môi, hỏi: “Cậu tên gì? Quan hệ với Trình Dục là gì?”
“Tôi là Chu Tư Đình! Trời ơi, chúng ta đã ở chung một phòng mấy tiếng rồi mà cậu còn không biết tên tôi.” Anh lầm bầm vài câu khiến Thẩm Hoài chỉ muốn đập cho mấy cái.
Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Hoài, Chu Tư Đình vội vàng nói: “Trình Dục là anh tôi! Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhà anh ấy sống ngay cạnh nhà tôi. Hai gia đình chúng tôi là bạn thân của nhau!”
Thẩm Hoài gật đầu. Anh em à, vậy thì không sao.
“Bạn trai cũ của cậu tên gì? Người Kinh Thành à?”
“Là Mộc Vũ, gia cảnh bình thường thôi nhưng nếu so với người khác thì cũng tạm gọi là khá giả. Bố hắn là một tay buôn bán phát tài, cũng có chút tiền.”
“……”
Dù là nhà giàu mới nổi không thể so với những gia tộc thực sự có tiền và nền tảng, nhưng họ cũng đủ giàu để sống sung túc hai đời.
Tuy nhiên, những kẻ phất lên sau này không thể sánh với gia đình như Chu gia. Cậu biết rất rõ về Chu gia, một trong hai gia tộc đứng đầu Kinh Thành cùng với Trình gia. Hai nhà này là thế lực không ai có thể vượt qua trong giới thượng lưu.
Một gia đình nhỏ bé như Mộc Vũ tất nhiên không nỡ bỏ qua một cây đại thụ như Chu gia. Nhưng lại không thể kiềm chế được bản năng, điều này cũng khó trách.
“Thẩm lão sư, sao cậu lại ở nhà anh tôi vậy? Trước giờ tôi chưa từng gặp cậu, bạn của anh tôi tôi đều biết hết.”
“Vì tôi không phải bạn của anh cậu, tôi chỉ tạm trú ở đây để viết lách.”
Chu Tư Đình gật đầu: “À... Thẩm lão sư, cậu viết tiếp đi, tôi không làm phiền đâu, tôi tự chơi.”
Thẩm Hoài nhìn anh ta, rõ ràng là phiền phức, rõ ràng là ồn ào.
Chu Tư Đình đang định nằm lên sofa thì động tác khựng lại, cẩn thận hỏi: “Vậy... tôi đi nhé?”
“Ra ngoài đóng cửa lại.”
“……”
Thẩm Hoài đi đến bàn làm việc, vừa ngồi xuống thì Chu Tư Đình chạy trở lại, đưa điện thoại: “Kết bạn WeChat đi, cậu quét tôi.”
Trên màn hình điện thoại là mã QR tài khoản WeChat của anh.
Thẩm Hoài quét mã, kết bạn xong Chu Tư Đình mới hài lòng rời đi.
Trong danh sách bạn bè ít ỏi của cậu, lại có thêm một người.
Cậu mở trang viết nhìn tiêu đề "Ngoại truyện (1)", nhưng vẫn không gõ được chữ nào.