Editor: Q
Lạc Ngu biết rằng mình đã chết, chỉ mới ba ngày trước thôi. Nhưng khi vừa mở mắt, bé lại thấy mình ở nơi này. Có lẽ vì cảnh tượng cuối cùng khi căn cứ bị hủy diệt đã làm bé quá mức kinh hãi, nên bây giờ bé đang bị bệnh.
Bé tên là Lạc Ngu, nhưng lại không phải là Lạc Ngu này. Bé sinh ra vào năm thứ mười sau tận thế, là đứa trẻ khỏe mạnh duy nhất được sinh ra trong thời điểm đó. Nhưng đến năm tận thế thứ mười lăm, bé đã chết rồi.
Bé không có gia đình. Các chú các bác trong quân đội kể rằng bố mẹ bé đều là những chiến binh mạnh mẽ nhất, đã hy sinh để bảo vệ cuộc di tản của nhân loại. Anh trai của bé sau khi cung cấp vũ khí công nghệ cao lần cuối cùng cho căn cứ, đã kích nổ phòng nghiên cứu và cùng quái thú biến dị chôn vùi trong biển lửa. Còn chị gái của bé, vào năm bé ra đời, cũng đã hy sinh để bảo vệ căn cứ mới, chị bị một con quái thú biến dị nuốt chửng.
Thế nên, bé là đứa con của cả căn cứ, đáng lý ra phải nhận được mọi điều tốt đẹp nhất. Thế nhưng, ngay cả trong những giây phút cuối đời, khi mọi người dốc hết sức để cứu bé, tất cả cũng không chống lại được trận thú triều với quy mô chưa từng có đã hủy diệt mọi thứ, bao gồm cả căn cứ và tất cả mọi người.
Nghĩ đến đây, những ký ức kinh hoàng lại ùa về trong đầu, làm bé đau đến mức khẽ rên lên. Bé vội vã lắc đầu xua đi những hình ảnh đáng sợ. Nhưng cơn đau nhói ở tay cùng tiếng “bốp” rõ ràng kéo bé trở về thực tại.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày Lạc Ngu có đủ sức để quan sát xung quanh. Bé nhận ra mình đang được ai đó ôm trong lòng. Từ khi biết đi, bé chưa từng có sự tiếp xúc gần gũi như thế này. Bé vội đạp đạp chân, ý muốn được thả xuống.
Không ngờ, người đó lại càng siết chặt vòng tay hơn, ôm bé sát vào ngực và nhẹ nhàng nói:
“Tiểu Ngu tỉnh rồi à? Những gì trong mơ chỉ là giả thôi, đừng sợ.”
Lạc Ngu gấp gáp muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng chỉ phát ra vài tiếng ‘a a’ vô nghĩa. Bé sốt ruột đến mức trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Chị Triệu, có phải Tiểu Ngu muốn xuống đi một mình không?” Lâm Thanh Sênh nhìn con trai, đoán được ý tứ của bé.
Lạc Ngu lập tức bị giọng nói thu hút. Bé nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, ngẩn người ngay lập tức. Người này đẹp quá, đẹp như mẹ bé vậy.
Theo bản năng, Lạc Ngu đưa tay lên ngực, nơi bé từng mang theo một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ. Nhưng thay vào đó, bé chỉ sờ thấy lớp vải mềm mại. Lạc Ngu không khỏi thất vọng. Từ khi có ký ức, bé luôn giữ chiếc đồng hồ bên mình, dù nó đã cũ và hỏng, bé vẫn xem nó như báu vật, vì bên trong là bức ảnh gia đình – bố, mẹ, anh trai và chị gái, nhưng lại không có bé.
Người phụ nữ trước mặt lại giống mẹ của bé đến kỳ lạ.
“Bà chủ, bà đừng quá lo lắng. Tiểu Ngu mới ba tuổi rưỡi, vừa tập đi chưa lâu. Bây giờ lại bệnh nặng mấy ngày, cơ thể còn yếu. Chờ đến khi khỏe lại cũng chưa muộn.” Chị Triệu ôm đứa trẻ, ngồi xuống mép giường, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại như từng nhát dao chạm vào lòng Lâm Thanh Sênh.
Lâm Thanh Sênh đứng lặng, khuôn mặt trắng bệch. Có lẽ bà thật sự không phải một người mẹ đủ tốt. Một người ngoài như chị Triệu còn hiểu rõ tình trạng của Lạc Ngu hơn cả bà. Chính vì vậy mà con trai không muốn gần gũi bà.
“Bà chủ đi cả ngày chắc cũng mệt rồi, hay là về nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Ngu để tôi chăm sóc.”
Lạc Ngu lúc này đang bị một thông tin khác làm cho sững sờ, không chú ý đến vẻ mặt buồn bã của Lâm Thanh Sênh khi rời đi.
Ba tuổi rưỡi? Bé khó khăn lắm mới lớn được đến năm tuổi, sao giờ lại thành ba tuổi rưỡi?
Nhìn vào chiếc gương trong phòng, Lạc Ngu nhanh chóng tuột khỏi vòng tay người phụ nữ, đôi chân không vững lập tức khiến bé lập tức ngã sõng soài. Nhưng nhờ vậy, bé cũng đã nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Một bé con nhỏ xíu, khuôn mặt tròn trĩnh với đôi má phúng phính đang mím môi. Đôi tay nhỏ xíu, mũm mĩm chống xuống đất. Ngay cả khi nhón chân, chiều cao của bé cũng chỉ mới qua đầu gối một người trưởng thành. Bước về phía trước hai bước, thân hình chao đảo như một chú chim cánh cụt. Và đúng như dự đoán, chưa đầy vài giây sau, bé lại ngã "bịch" xuống sàn.